ĐỖ MINH
TRÍ
Bạn mồ côi, nhỏ hơn tôi 1 tuổi, có
cái tên rất con trai: Đỗ Minh Trí. Bạn thông minh và ngang ngạnh. Bạn có đôi
mắt đẹp, miệng móm duyên, nhưng gương mặt lại không ấn tượng bởi sự thô mộc của
chiếc cằm vuông hơi dài.
Chúng tôi
đều là những hạt giống đỏ miền Nam, học cùng lớp, nằm sát nhau, ngồi chung bàn,
nhưng không chung nhóm học tập. Chơi thân với nhau, hay chăm sóc cho tôi và cũng
hay bắt nạt tôi, nên bạn bị các anh chị trong lớp có ác cảm.
Bạn thuộc
tất cả những đặc điểm có trên gương mặt tôi, thuộc cả vị trí đồng tiền của
tôi trên má.
Bạn mê
giọng hát của tôi, nên hay bắt tôi luyện giọng cho bạn.
Bạn thích
chữ viết của tôi, nên ra sức luyện, đến mọi người nhầm tưởng chữ bạn là chữ
tôi.
Bạn học
đều các môn, đặc biệt là môn văn. Bạn được cô giáo chỉ định làm cán sự
văn. Văn của bạn
khúc chiết và nhiều ý lạ, nên thường được điểm cao.
Làm gì bạn cũng rủ tôi. Đi hái
sim, đi tắm, thậm chỉ cả đi vệ sinh, bạn cũng kéo tôi cho bằng
được.
Bạn bày
trò nghịch ngợm làm tổn thương đến người khác. Trò này của bạn lôi kéo cả tôi
và 1 bạn nữa tham
gia một cách hồn nhiên, vô ý thức. Do chúng tôi hồn nhiên, nên chỉ bị kiểm điểm
qua loa và chóng quên, còn bạn thì đã sống khép kín sau khi
bị kiểm điểm vì trò ấy.
Lên lớp
trên, chúng tôi không còn học chung nên ở riêng, ít gặp và ít chơi với nhau hơn.
Tuổi nhỏ,
ít sâu sắc, nên chúng tôi đều mau có bạn thân mới.
Giải
phóng, chúng tôi về Nam, mỗi người một nơi. Tôi trở về đơn vị và được đi học
nước ngoài. Bạn học khoa Sinh, trường Đại học tổng hợp. Khi tôi về nước, bạn hay
tin và đến thăm. Chúng tôi cả ngày bên nhau ôn lại những kỷ niệm vui buồn của
những ngày sống trên đất Bắc. Lúc rúc rích cười, khi lắng sâu thổn thức... Bạn
thổ lộ, do giận mẹ có cha dượng, nên xem như mẹ không còn nữa. Bạn kể về sự
thiếu thốn khó khăn, không đủ điều kiện làm luận văn tốt nghiệp, nên đành phải
thi. Tôi rủ bạn thường xuyên đến nhà tôi chơi, để được ăn no. Bạn còn đến vài
lần nữa thì tốt nghiệp ra trường.
Bạn làm
biên tập viên khoa giáo cho đài Tiếng nói nhân dân tp
HCM, sau đó chuyển về làm cho báo Khoa học phổ thông. Bạn là phóng viên giỏi,
đầy cá tính.
Thi thoảng
chúng tôi gặp nhau chia sẻ những câu chuyện về bạn, về tôi, về bạn bè cùng
học...
Bẵng đi
một thời gian không gặp nhau, do bạn thường đi công tác tỉnh. Sau đó tôi được
tin bạn ra đi...Hầu như bạn bè không ai biết để đến tiễn biệt bạn.
Bạn chủ
động từ bỏ cuộc đời trong sự cô độc khi tuổi ngoài 30.