Ông đang nhặt nhạnh lại cuộc đời từ
những mảnh vỡ tình cảm sau những năm tháng tự cầm tù mình.
Không cho giáp mặt, qua điện thoại, vợ ông đã đồng ý chia sẻ việc chăm sóc con cái cho ông, ấy là việc đưa đón con đi học mỗi ngày và lo cho nó bữa ăn trưa. Ông đã làm việc đó trong niềm hạnh phúc vô bờ, bởi từ nay ông sẽ được gặp con và viết vào nó những trang đời, không giáo điều, không áp đặt... Ông muốn mở ra cho con mình một góc nhìn cuộc đời không phù phiếm để nó trưởng thành và có trách nhiệm với cuộc đời như một thời ông đã từng sống.
Trí tuệ, tài năng, tạo cho ông tính kiêu ngạo. Sự hèn hạ của người đời làm ông trở nên ngang tàng, bất chấp, đôi khi pha chút lưu manh. Và rồi, thất bại trong sự nghiệp, thất bại trong hôn nhân, đã khiến ông co mình trong 6 năm để thổn thức, để chiêm nghiệm…
Giờ đây, khi trở về với đời thường, ông ngạo mạn hơn, "anh chị" hơn, nhưng lại cô độc hơn trong ngôi nhà nhỏ của mình. Không dám ngồi yên, vì sợ những toan tính đời thường làm đau đớn, ông liền tay, liền chân cho cuộc chơi của mình, ấy là gom nhặt và chắp vá những gì người đời bị đánh rơi hoặc bỏ đi để tạo ra những không gian cho riêng mình. Mỗi một vật dụng nhặt được trên đường đi, ông đều đặt cho nó một câu chuyện của sự mất mát, lãng quên cần được chia sẻ. Và ông đang làm điều đó…
Không cho giáp mặt, qua điện thoại, vợ ông đã đồng ý chia sẻ việc chăm sóc con cái cho ông, ấy là việc đưa đón con đi học mỗi ngày và lo cho nó bữa ăn trưa. Ông đã làm việc đó trong niềm hạnh phúc vô bờ, bởi từ nay ông sẽ được gặp con và viết vào nó những trang đời, không giáo điều, không áp đặt... Ông muốn mở ra cho con mình một góc nhìn cuộc đời không phù phiếm để nó trưởng thành và có trách nhiệm với cuộc đời như một thời ông đã từng sống.
Trí tuệ, tài năng, tạo cho ông tính kiêu ngạo. Sự hèn hạ của người đời làm ông trở nên ngang tàng, bất chấp, đôi khi pha chút lưu manh. Và rồi, thất bại trong sự nghiệp, thất bại trong hôn nhân, đã khiến ông co mình trong 6 năm để thổn thức, để chiêm nghiệm…
Giờ đây, khi trở về với đời thường, ông ngạo mạn hơn, "anh chị" hơn, nhưng lại cô độc hơn trong ngôi nhà nhỏ của mình. Không dám ngồi yên, vì sợ những toan tính đời thường làm đau đớn, ông liền tay, liền chân cho cuộc chơi của mình, ấy là gom nhặt và chắp vá những gì người đời bị đánh rơi hoặc bỏ đi để tạo ra những không gian cho riêng mình. Mỗi một vật dụng nhặt được trên đường đi, ông đều đặt cho nó một câu chuyện của sự mất mát, lãng quên cần được chia sẻ. Và ông đang làm điều đó…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]