Trang

Thứ Hai, 8 tháng 1, 2024

Một chuyện "tình"

 o


                                                             sóng đêm vẫn bạc đầu 


Trong đời, hiếm thấy ai chỉ duy nhất 1 mối tình, bởi tình cảm là thứ cảm xúc khá dễ thay đổi.
Nhân đọc thấy chữ "Người thương" trên fb của người chú fb đáng kính Chau Nguyen, tự nhiên nhớ tới lời này trên những bức thư ngày xưa giữa mình và 1 anh dzai.
Ngày ấy, mọi thứ với mình thật sự là trong veo và cái gì ra cái đó.
Theo suy nghĩ cá nhân thì:
- Thương là một danh từ chỉ cảm xúc dành cho những gì đó thiêng liêng thuộc về gia đình, đồng đội và bạn bè.
- Yêu là tình cảm giữa những người khác giới và cũng hết sức thiêng liêng để đôi lứa có thể dành cả cuộc đời cho nhau.
Anh ấy nhờ các bạn trường mình nhắn xuống gặp đồng hương miền Nam bên bách khoa. Hôm ấy có buổi đá banh giao hữu giữa trường nghề 21 (trường mình) với trường bách khoa. Ở nước ngoài mà nghe tới đồng hương miền Nam là quý lắm. Mình vội chạy xuống, 2 anh em dăm điều ba chuyện, chủ yếu là mình trả lời và nghe anh giới thiệu về bản thân. Cuộc gặp khoảng 3 phút là xong. Thỉnh thoảng anh sang thăm và dạy cho mình 1 số điều trong ứng xử bởi cái sự hồn nhiên và thẳng tưng của mình. Quý anh đúng nghĩa là 1 ông anh. Một hôm anh nói, muốn anh học tốt, mỗi tuần hãy viết cho anh 1 bức thư và mình đã làm điều đó một cách thoải mái và cũng chẳng nhớ nổi hồi đó viết gì nữa. Hai anh em cũng thường xuyên thư từ qua lại, thỉnh thoảng mình có đọc được 2 chữ "người thương" trong bức thư nào đó từ anh. Cũng có chút suy nghĩ, nhưng thương là thương, mà yêu là yêu, chẳng thể nào thương là yêu được.
Năm 2, thay vì anh em gặp nhau tại buổi đại hội đảng bộ thành phố mà mình được cử đi dự thì anh chỉ gửi cho mình bức thư, trong đó có nội dung mà mình nhớ tới giờ: ... "Lẽ ra anh sẽ sang gặp em, nhưng không dám, vì kết quả học kỳ này của anh không được như em mong muốn (thực ra, mình có mong muốn gì đâu). Anh cảm thấy mình như đứa em hư hỏng phải sang gặp 1 người chị nghiêm khắc vậy" ....
Mình đã cười và đọc đoạn thư ấy cho ông anh là bí thư thành đoàn nghe, thì 1 ông anh khác là đơn vị phó học tập của bách khoa (người cầm bức thư qua) nói luôn: "Anh còn sợ em nữa là thằng D."
Chô choa, nghe xong câu này, choáng váng cả mặt mày. Mình là ai? Chỉ là 1 cô em nhỏ bé học nghề mà sao "bị" mấy ông anh bách khoa sợ vậy?

Sau này có dịp gặp, cũng vài 3 câu chuyện, anh nói ngày đó yêu mình, giá mà dám liều thì chắc sẽ được. Trả lời ngay: em nghĩ ngày xưa anh coi em như cô em gái, tuy có hơi thiên vị chút so với các bạn khác.
Sau đó, mình lặn biệt tăm và không hề muốn gặp lại. Sợ, không muốn nghe nhắc lại những uẩn khúc trong lòng người khác bởi sự lẫn lộn của thương và yêu mà già đầu rồi mới hiểu, khà khà.
Cuộc sống nên rõ ràng, nhất là tình cảm, kế là xìn, để ta luôn an yên, khà khà.

*


Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

NGÀY 27/7


Ngày 27/7
Một ngày để tri ân hay chuộc lỗi với những người Việt Nam đã ngã xuống trong chiến tranh?
Xin thắp nén tâm hương cho tất cả những người vô tội, những nạn nhân của chiến tranh. Họ là những em bé, những chàng trai, cô gái đang tràn trề sức sống, mang trong lòng bầu nhiệt huyết với tình yêu đất nước quê hương, những người cha, người mẹ, những ông, những bà,... đã ngã xuống vì đạn bom, vì tù tội, vì bệnh tật do chiến tranh đem lại.
Nỗi đau của sự mất mát này rất lớn. Có những gia đình không còn ai, có những đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ phải xa rời đất nước quê hương, có những người còn mang dấu tích chiến tranh và di chứng dioxin đến đời con cháu. Chiến tranh đã qua đi, nhưng nỗi đau vẫn còn đó. Những người mẹ anh hùng, những người cha, người mẹ không anh hùng vẫn khóc con mỗi ngày, những người vợ, những đứa con vẫn không vơi nỗi đau mất mát. Vết thương chiến tranh vẫn còn nhỏ máu...
Không nói đến tri ân, chỉ nói đến nỗi đau dân tộc và vết thù của những người 2 bên chiến tuyến, mong rằng chúng ta hãy xóa đi tất cả để cùng yêu thương hơn đất nước mình. Mong rằng lũ sâu bọ mau thoát xác để đất nước ta chuyển mình

Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

THƯƠNG

Lâu lắm rồi, hôm nay mình mới vào trở lại căn nhà này, nơi mà bạn hiền Xuân Hồ lọ mọ copy từng bài sang hộ mình. Hôm nay hẹn ghé đón bạn, nhưng mệt không nhắc nổi mình lên. Hơn 3g, các con và cháu nội qua thăm. 7 giờ, chưa xong bữa tối đã có điện thoại réo cho công việc. Trăn trở mãi không ngủ được.
Vào nhà em. Đọc mà xót tận đáy lòng. Không biết nói gì. Thương em lắm....


Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

HÀNH TRÌNH THĂM ĐẤT NƯỚC CHÙA THÁP - NGÀY THỨ HAI

HÀNH TRÌNH THĂM ĐẤT NƯỚC CHÙA THÁP - NGÀY THỨ HAI

Mấy hôm nay bận quá, đi suốt, nên chưa tiếp tục chuyến du hành Campuchia. Hôm nay mời các bạn cùng tiếp tục ngày du hành thứ 2
Chương trình tham quan trên đất nước chùa tháp thực tế chỉ được 1 ngày rưỡi, 1 ngày thăm đền Bayon, lăng Hoàng thái hậu, Angkor Wat và nửa ngày đi xe về Phnom Penh nửa ngày còn lại mới thăm hoàng cung và vào Casino làm vài ván đỏ đen, may sao vận cả đoàn đều đỏ, trong đó có nhà ta rồi về ăn tối và xem múa Apsara. 

 Vừa nhận phòng Ba và Bé tranh thủ làm 1 kiểu

Ngày thứ hai của cuộc hành trình (13/11/2009) mới chính thức là ngày tham quan đất nước Chùa Tháp.
Chờ xe đến, tranh thủ chụp với con lân trước khách sạn
 
Tỉnh Xiêm Riệp trước thế kỷ 14 là thủ đô của đất nước Chen La phồn vinh, chính sự phồn vinh này mà đất nước Chen La hiền lành trù phú đã là miếng mồi ngon của các quốc gia láng liềng, ấy là Xiêm La (Thailand) và Chiêm Thành.
Angkor: theo tiếng Khmer đó là Kinh đô
Wat: đền đài
Thom: rộng lớn
Vì vậy Campuchia được mệnh danh là Đất nước chùa tháp bởi quần thể đền đài Angkor Wat và Angkor Thom.
  
              Trước khi vào đền Bayon

Điều đặc biệt là những đền đài ở đây đều được xấy dựng bằng những khối đá và được chạm trổ rất tinh vi. Thậm chí có những nấc thang được làm rất cầu kỳ.
                  Một phiến đá lót đường đi
 
Thăm quần thể Angkor Wat và Angkor Thom phải mua vé vào cổng mất 20USD (một số tiền không nhỏ). Vé được in ảnh trực tiếp của khách tham quan vào để tránh sự gian lận. Khi gọi đến tên, chúng tôi bước vào vị trí và chiếc webcam nhỏ xíu được điều chỉnh lên xuống theo chiều cao của mỗi người. Vài phút sau hướng dẫn viên phát cho chúng tôi 1 vé có hình mình trong đó để lực lượng bảo vệ kiếm soát. Dịch vụ này do 1 người Việt Nam thầu, ông này tên Sáu Cò, dân Đồng Tháp là người giàu xếp hàng thứ 4 tại Campuchia. Chứng tỏ rằng người Việt Nam của mình rất giỏi nắm cơ hội kinh doanh.
  Vé có hình được đeo trước ngực để kiểm soát 

Buổi sáng, đoàn được tham quan Angkor Thom. Angkor Thom là 1 quần thể gồm nhiều đền đài, được vua Chế Mân VII cho xây dựng sau khi đánh thắng quân Chiêm Thành. Do 1 lúc làm nhiều đền đài, nên chất lượng đá không được tốt và đường nét chạm trổ cũng không được tinh vi so với Angkor Wat, thậm chí có 1 số đang còn dở dang chưa hoàn chỉnh (những nơi này đoàn không được tham quan vì không đủ thời gian). Nay tất cả đều đã bị hoang phế và đang được các tổ chức phi chính phủ nước ngoài giúp  trùng tu.trong đó đoàn được đên thăm 2 nơi, đó là đền Bayon và lăng Hoàng Thái Hậu.
   

                Công nhân đang trùng tu
 
Và ngôi đền đầu tiên mà đoàn được tham quan ấy là đền Bayon (xin mời đọc thêm thông tin chi tiết tại các đường link sau đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/Bayon
 
              Cổng đền Bayon

             Một góc sân đền Bayon
 
                      Đền Bayon 

    Phù điêu cung nữ ( Bé đội mũ của hoa hậu Hoàn vũ người Bỉ tặng Ba khi đoàn hoa hậu xuống tham quan Vũng tàu) 

Vào đền Bayon, chúng ta hết sức thú vị bởi những nét điêu khắc trên những bức tường đá minh họa đầy đủ cuộc sống hằng ngày của người dân Khmer vào thời ấy, từ vui chơi đá gà, đến nấu ăn, đánh bạc, làm ruộng, săn bắt cá xấu, ...
                     Ra trận đánh giặc

Rất tiếc là do mải mê chụp ảnh, nên chúng tôi không theo kịp đoàn để nghe thuyết minh

 

Rời Bayon trong luyến tiếc vì chưa chụp được nhiều ảnh, chúng tôi đến thăm Lăng Hoàng Thái Hậu. Trước khi vào đến lăng, chúng tôi bắt gặp 1 gốc cổ thụ đọc đáo hình con lân
 
Lăng Hoàng Thái Hậu hoang tàn đổ nát với những gốc cổ thụ nhiều trăm năm phủ lên công trình tạo thành những kỳ quan thiên nhiên lý thú.


K
                                                                                                            
      Như cặp chân gà

 
Hai giờ chiều, theo lịch, chúng tôi đi tham quan 1 cửa hàng mỹ nghệ đá của Xiêm Riệp. Tất cả đều là loại đá bán quý nên không hấp dẫn lắm, hơn nữa, do đoàn là cán bộ nhân viên của công ty, nên túi không được xủng xoẻng. tham quan xong của hàng đá mỹ nghệ, chúng tôi lên xe đến Angkor Wat thì trờ mưa to. Tới  Angkor Wat cơn mưa vẫn không thèm dứt hạt, khiến cả đoàn cứ tưởng cuộc tham quan phải gián đoạn. May mắn thay, sau gần 20ph ngồi trên xe thì mưa bắt đầu nhẹ hạt và sau khi mỗi người mua vội 1 chiếc áo mưa giã chiến mặc vào thì trời tạnh hẳn (tiếc tiền, vì 2USD 3 cái, loại mỏng te mà ở Saigon chỉ giá 4.000đ). 

 
 Lối vào đang sũng nước mưa

PT cầm dù đi trước, thì cô hướng dẫn viên chạy theo đưa chiếc áo mưa và nói bác tài gửi cho cô. (Ui cha, sao ngạc nhiên thế nhỉ?!) Chắc tại thấy PT thuộc hàng lão bà bà, nên câu tài xế sợ PT cảm mưa chăng? Hay muốn lấy điểm khi thấy bé Trúc xinh xắn dễ thương? (Các bạn đoán xem nào?)
   Bé tự chụp khi ngồi trên xe gần Ba 

Angkor Wat được xây dựng vào đầu thế kỷ XII, thời kỳ hưng thịnh nhất của đất nước Chen La. Để được biết thêm về thông tin của ngôi đền này, chúng ta có thể xem đường link này: http://vi.wikipedia.org/wiki/Angkor_Wat
                 Thư viện hoàng gia

   Bé lúc nào cũng nhí nhảnh

 
Cũng biết lấy góc độ để chụp cho mẹ
 

 
  Đang chụp ảnh cho Ba

        Ngôi đền này do quay mặt về hướng tây, nên chỉ tham quan được vào buổi chiều. So với Đền Bayon, thì Angkor Wat đồ xộ và uy nghi hơn nhiều. Ngay cả đường vào cũng rộng rãi và đẹp hơn
                                                                

Anhgkor Wat có 3 tầng không gian: Địa ngục, Trần gian và Thiên đàng. Chúng tôi chỉ tham quan được Địa ngục và Trần gian, còn Thiên đàng thì đang trùng tu, hơn nữa, đã có du khách lên đây ngã xuống và không cứu được, nên đã bị ngăn lại.
Thay vì được đi ngắm hoàng hôn trên sông Tongle Sap, chúng tôi đành phải quay về vì đã quá muộn.
Xe về tới khách sạn thì trời đã bắt đầu nhá nhem.


Tranh thủ tắm và nghỉ ngơi khoảng 1 tiếng, chúng tôi lên đường ra nhà hàng. Nhà hàng này do 1 người Campuchia đầu tư, nên có tiết mục văn nghệ: múa Apsara và các điệu múa dân gian Khmer mừng được mùa, sử thi,...
 
Chờ xe đến chở đi ăn tối

Bữa tiệc buffet, với món ăn tự chọn
 Xem múa
 
 Apsara

 
 
Múa gáo dừa

 
 
    Trước khi về tranh thủ chụp ảnh cùng các vũ công
 
 9 giờ, chúng tôi rời nhà hàng và tiếp tục shopping. Cũng chẳng mua gì khác hơn đêm thứ nhất, đó là áo thun và khăn phula đem về làm quà tặng.
        Thế là hết ngày thứ hai.

Thứ Hai, 17 tháng 6, 2013

Du lịch Campuchia 2009 (T.Theo)



HÀNH TRÌNH THĂM ĐẤT NƯỚC CHÙA THÁP - TỐI NGÀY THỨ MỘT
phuthuygaodua | 18/11/2009 07:46



Khoảng 6 giờ chiều thì đoàn tới Xiêm Riệp sau khi dừng thăm 1 chiếc cầu cổ với 2 con rắn thần 7 đầu được làm thay cho tay vịn của cầu. Cầu được làm bằng đá cách nay hơn 400 năm.
Hai chữ Xiêm Riệp làm mẹ nhớ tới cuộc hành trình ra miền Bắc học.
Hồi ấy vào khoảng tháng 5 năm 1971, đơn vị của mẹ đóng quân gần đơn vị của mẹ Phú (chị kế PT), xin đơn  vị qua chơi với mẹ Phú, sau khi được mẹ Phú ghé thăm. Chờ mẹ Phú đi lãnh cơm, mẹ sắp lại ba lô cho mẹ Phú thì vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký, tò mò giở ra. Những dòng chữ đầu tiên đập vào mắt mẹ chính là tâm trạng của mẹ Phú khi hay tin ông bà ở Saigon bị bắt, mẹ lặng người trong nước mắt và bật khóc hu hu khi đọc đến đoạn 3 cậu của con bơ vơ không ai nuôi dạy. Mẹ Phú về thấy vậy đã ôm mẹ vào lòng và cùng khóc. Bữa cơm chiều hôm ấy cả tổ nữ trinh sát kỹ thuật Mỹ không ai nuốt nổi (nhiệm vụ của mẹ Phú và đồng đội là thay nhau túc trực bên máy điện đàm để rà sóng và dịch từ tiếng Anh sang tiếng Việt những mật khẩu rồi ghi chép lại toàn bộ nội dung của các đơn vị lính Mỹ trao đổi với nhau trong những cuộc hành quân) Rừng chiều đã buồn lại càng ảm đạm hơn trong nước mắt của 2 đứa con khóc mẹ cha trong vòng tù tội, khóc các em thơ bơ vơ giữa chốn thị thành... Nước măt chảy gần như suốt đêm hôm ấy, để sáng ra, mắt 2 chị em đều sưng mọng.
Mấy ngày sau, không biết tình cờ hay hữu ý, ông 9 Lộc, chính ủy phòng Quân báo ghé thăm mẹ, mẹ vội hỏi ngay: Phải ba mẹ cháu bị bắt không chú?  Ông 9 xoa đầu mẹ nói: đâu có đâu con! Rồi đưa cho mẹ gói kẹo và bước vội đi. KHoảng 1 tuần sau, bác chính trị viên đại đội gọi và đưa giấy để mẹ làm lý lịch. Biết sẽ chuyển công tác, nhưng không biết sẽ đi đâu, vì thông thường, cứ mỗi đợt chuẩn bị chuyến đơn vị là mẹ phải ngồi khai lý lịch. Sau đó khoảng nửa tháng thì mẹ được lệnh sắp xếp ba lô lên đường ra Bắc học, thay vì trở về nội đô công tác như kế hoạch ban đầu.
Ngày xa nhà tham gia cách mạng, mẹ biết mình sẽ được sang Cam bốt (Cambodia) học 6 tháng. Với thời gian đã định sẵn ấy, mẹ chia tay ngoại và các cậu thật nhẹ nhàng, vậy mà khi nghe tin được ra miền Bắc học, mẹ đã khóc biết bao nhiêu. Tình đồng đội sống chết có nhau, chia cùng nhau từng hạt muối, từng ngọn rau rừng trong đợt càn Đông Dương gần trọn năm 1970 (khi Lon Non lật đổ quốc vương Sihanuk) đã gắn kết những con người tứ xứ thành 1 tập thể tưởng chừng như không thể thiếu nhau được. 3 ngày sang thăm mẹ Phú, 2 ngày chờ đợi để lên đường là những tháng ngày nặng nề nhất của đơn vị, vì ai cũng lo cho chặng đường Trường Sơn mà 1 cô bé tuổi 15 không kịp dậy thì sắp phải vượt qua...
Một tuần lễ tập trung ở trạm để chờ các đòan từ các đơn vị tập họp về đã xong. Đoàn quân đội gồm 5 nam 5 nữ sang điểm tập kết và ghép cùng đoàn học sinh Trường Hoàng Lê Kha của tỉnh Tây Ninh. Phần lớn các  bạn đều là con em cán bộ cấp cao mà nay đều giữ cương vị chủ chốt của tỉnh (trong đó có chị Kim Đồng, vợ của bạn nhà văn Hồ Tĩnh Tâm mà PT có dịp giới thiệu trên entry " Thăm nhà người quen của ngài Hổng Tịnh Tâm")
Trên đường hành quân ra Bắc, hành trang gồm 3 bộ đồ (trong đó có 2 bộ còn vấy máu của 1 anh cùng đơn vị bị mìn claymor đã hi sinh trong đợt đi tiền phương), chiếc võng nilon, 1 tấm chăn dù, 1 chiếc màn tuyn, 1kg ruốc cá và tấm nilon đi mưa 1,5m. Hai bộ đồ đó sau này khi ra tới miền Bắc, mẹ đã cho lại cậu Cường cùng đơn vị an dưỡng với mẹ sau đợt càn Đông dương năm 1970. Cậu ấy đã chết vì bệnh ung thư cách nay gần 20 năm, mà khi hấp hối cậu ấy vẫn muốn được gặp mặt chị Trúc Phương (tên của PT trong kháng chiến), vì 2 chị em thất lạc nhau từ ngày giải phóng, khi mẹ trở về đơn vị. Nhưng tiếc rằng lúc đó không ai biết mẹ ở đâu mà tìm. Thương cho cậu ấy, trước khi nhắm mắt đã không được toại nguyện và khi nghe bạn bè nói lại, mẹ không  khỏi chạnh lòng.
Tình đồng đội là vậy đó, nó thiêng liêng hơn bất cứ tình cảm nào trên đời này, bởi chúng tôi đã có những tháng ngày chia cho nhau từng cọng rau rừng, từng con dế nhỏ, cùng kề cận cái chết bên nhau...
Đoàn học sinh của của mẹ khởi hành từ Kongpong Chàm qua Xiêm Riệp bằng xe lôi, rồi ngồi xuồng máy đến Stung Treng sau đó hành quân 1 buổi sáng để vượt suối Tà Ngâu nước trong leo lẻo sang đất nước Lào. Cuộc hành quân bộ bắt đầu từ đó.
Campuchia với mẹ chỉ là những dấu ấn ngắn ngủi nhưng đều là kỷ niệm nhất là những ngày chạy càn trên đất Campuchia thấm đậm nghĩa tình quân dân 2 nước. Nhớ những chặng đường tìm nơi xây dựng căn cứ mới. Đơn vị của mẹ được người dân Campuchia giúp đỡ rất nhiều. Họ cho chuối, cho khoai, cho gạo, cho nước uống, cho ngủ nhờ,... để tiếp sức cho bộ đội hành quân. Nhờ vậy mà mẹ cũng biết được vài từ: okun (cám ơn), sambaki ( đoàn kết), uon slanh bon te (em có yêu anh không?), sake slanh bon na ( con chó nó yêu anh lắm), ... và những từ cần thiết khác.

Tới Xiêm Riệp thì xe chở thẳng vào  nhà hàng, bữa ăn tối tại nhà hàng thật hoành tráng với 2 món đặc sản:

         
Bò hóc thịt bằm, món này giống như mắm hầm (mắn được làm bằng cá biển) xào thịt bằm

          
Lạp xưởng Xiêm Riệp: họ làm thịt nạc nhiều  với vị nêm mặn ngọt rất vừa miệng
           Tiếp là

                     
              Rau muống: họ xào xanh non nhìn thật hấp dẫn.

          
              Con gà nướng này đâu kém cạnh ai

         
             Cá lóc kho nước dừa, món này PT chịu thua,

         
              Trứng chiên: bình thường như ở VN

         
              Cà ri nạc heo: khá ngon

         
              Canh bí đao nấu sườn

Ăn xong cả đoàn về khách sạn và được tự do.

        
Trước cửa khách sạn cùng cô hướng dẫn viên Radi (ảnh chụp ngày hôm sau, bé mặc áo đầm mẹ mới mua)

          
           Ba và bé "ình" cho sướng lưng sau hơn 14 giờ ngồi xe
          Gia đình ta cùng 1 số đồng nghiệp của ba đi tham quan chợ đêm Xiêm Riệp, với hàng hóa giống như chợ đêm Kỳ Hòa vậy. Tiếc là không đem máy ảnh để ghi lại cảnh chợ đêm này. Chợ này phục vụ cho khách du lịch nên phần lớn hàng hóa là quần áo và hàng lưu niệm. Có vài chỗ họ dùng cá để massage chân cho du khách. Đa số khách sử dụng dịch vụ này là người "mũi lõ".
Xiêm Riệp là thành phố du lịch của Campuchia với hệ thống đền đài cổ kính bằng đá đã hơn ngàn năm và được đưa vào di sản văn hóa thế giới, nên họ mua bán hàng bằng tiền USD. Tuy đã nghe nói, nhưng mẹ lại nghĩ rằng đổi VND ra tiền Rial là mình đã có thể xài được, nên khi tới cửa khẩu Mộc Bài, mẹ đổi ngay 3 triệu (dự trù cho 3 người trong 3 ngày) được 630.000 Riel, vì rút kinh nghiệm những lần du  lịch trước, đem USD là không kiểm soát nổi, bởi vài chục USD mẹ cứ nghĩ là vài chục ngàn đồng, nên hầu như lần nào về cũng tiêu hết vài ngàn USD. Quan trọng hơn là, chuyện làm ăn của mẹ lúc này cũng hơi bết, nên tiêu pha cần phải kiểm soát. Vậy mà buổi tối đó cũng mua sơ sơ hết gần 200.000 Riel (không kể túi của ba).
Sau hơn tiếng xài tiền, mẹ thấy thấm mệt, nên đòi về để "phê", chuẩn bị sức "phẻ" cho 1 ngày tham quan các đền đài của kinh thành Chen La xưa.