NGƯỜI ĐÀN ÔNG BIẾN MẤT
Vâng, Tư có lý của nàng. Cái lý ấy được rất nhiều người tán dương.
Và tôi cũng muốn chia sẻ cùng Tư và các bạn về cái sự không thể “coi như đàn ông biến mất”.
Phụ nữ làm đẹp, khi ra đường, có ai đó ngắm nhìn và ngưỡng mộ, ta thấy vui và hạnh phúc, vì ít ra mình cũng thấy được sự tồn tại của bản thân. Và theo bản năng, ta cũng muốn mình đẹp hơn để thu hút ánh nhìn của người khác, dù rằng ta chẳng có ý muốn quyến rũ ai. Nếu như có 1 người đàn ông lịch lãm đến bên ta để làm quen. Chắc chắn ta sẽ rất vui, mặc dù có thể ta sẽ ra vẻ không cần họ. Nhưng nếu thế thì ta thật khiếm nhã, và sẽ tệ hơn, nếu không có lời cám ơn và nhỏen với họ 1 nụ cười.
Là phụ nữ, nhưng tôi là người kiếm sống chính trong gia đình. Người đàn ông của tôi không phải bất tài, nhưng anh hết sức mẫu mực trong công việc, nên cuộc sống gia đình sẽ hết sức khó khăn, nếu chỉ dựa vào đồng lương công chức. Và chúng tôi cùng thống nhất: “anh lo phần hồn, em lo phần xác”, khi anh chuyển hẳn công tác về Vũng Tàu.
Bươn trải với cơm gáo gạo tiền, tôi luôn tự hào rằng mình mạnh mẽ, vén khéo. Do tính chất công việc, không chỉ 1 lần tôi thèm được mình là đàn ông. Nhiều lần, hơn 9 giờ đêm tôi mới rời khỏi xưởng, một mình trên đường quốc lộ hơn 40 cây số để về nhà. Không lo sợ cho bản thân mình, nhưng tôi xót xa khi chốc chốc con lại gọi điện: mẹ về tới đâu rồi mẹ? Sự quan tâm của con trẻ khiến lòng tôi chùng xuống và mắt nhòe đi…
Tôi có 1 trái tim đủ khỏe để vững nhịp trên đường mưu sinh, nhưng nó cũng đã mềm đi trong cô độc và sự lo lắng của các con. Là người, tôi có nhu cầu được yêu thương, được chia sẻ và người chia sẻ trọn vẹn nhất không ai khác, ấy chính là người đàn ông và gia đình yêu quý của tôi.
Vì thế, tôi không dại để coi như đàn ông của tôi biến mất.
Sau khi đóng hộp thư, trên trang tin tức của Yahoo, tôi đọc một bài viết về thân phận phụ nữ miền Tây. Rồi lan man qua tới bài viết của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư (Tư): Tôi thích phụ nữ coi như đàn ông biến mất. (http://vn.nang.yahoo.com/nguy%E1%BB%85n-ng%E1%BB%8Dc-t%C6%B0--t%C3%B4i-th%C3%ADch-ph%E1%BB%A5-n%E1%BB%AF-coi-nh%C6%B0-%C4%91%C3%A0n-%C3%B4ng-bi%E1%BA%BFn-m%E1%BA%A5t.html) , trong đó có đoạn “Tôi thích những người phụ nữ tự tại và tự trọng đến mức coi như đàn ông biến mất rồi. Họ làm đẹp vì chính họ chứ không vì ánh nhìn của đàn ông, để quyến rũ đàn ông; họ làm việc vì họ muốn chớ không phải chứng tỏ mình cũng mạnh mẽ”.
Qua bài viết, thì nhà Tư có hai người đàn bà tuyệt vời, ấy là mẹ và chị của Tư. Nhưng theo tôi là còn thiếu, nếu không cộng thêm Tư.Vâng, Tư có lý của nàng. Cái lý ấy được rất nhiều người tán dương.
Và tôi cũng muốn chia sẻ cùng Tư và các bạn về cái sự không thể “coi như đàn ông biến mất”.
Phụ nữ làm đẹp, khi ra đường, có ai đó ngắm nhìn và ngưỡng mộ, ta thấy vui và hạnh phúc, vì ít ra mình cũng thấy được sự tồn tại của bản thân. Và theo bản năng, ta cũng muốn mình đẹp hơn để thu hút ánh nhìn của người khác, dù rằng ta chẳng có ý muốn quyến rũ ai. Nếu như có 1 người đàn ông lịch lãm đến bên ta để làm quen. Chắc chắn ta sẽ rất vui, mặc dù có thể ta sẽ ra vẻ không cần họ. Nhưng nếu thế thì ta thật khiếm nhã, và sẽ tệ hơn, nếu không có lời cám ơn và nhỏen với họ 1 nụ cười.
Là phụ nữ, nhưng tôi là người kiếm sống chính trong gia đình. Người đàn ông của tôi không phải bất tài, nhưng anh hết sức mẫu mực trong công việc, nên cuộc sống gia đình sẽ hết sức khó khăn, nếu chỉ dựa vào đồng lương công chức. Và chúng tôi cùng thống nhất: “anh lo phần hồn, em lo phần xác”, khi anh chuyển hẳn công tác về Vũng Tàu.
Bươn trải với cơm gáo gạo tiền, tôi luôn tự hào rằng mình mạnh mẽ, vén khéo. Do tính chất công việc, không chỉ 1 lần tôi thèm được mình là đàn ông. Nhiều lần, hơn 9 giờ đêm tôi mới rời khỏi xưởng, một mình trên đường quốc lộ hơn 40 cây số để về nhà. Không lo sợ cho bản thân mình, nhưng tôi xót xa khi chốc chốc con lại gọi điện: mẹ về tới đâu rồi mẹ? Sự quan tâm của con trẻ khiến lòng tôi chùng xuống và mắt nhòe đi…
Tôi có 1 trái tim đủ khỏe để vững nhịp trên đường mưu sinh, nhưng nó cũng đã mềm đi trong cô độc và sự lo lắng của các con. Là người, tôi có nhu cầu được yêu thương, được chia sẻ và người chia sẻ trọn vẹn nhất không ai khác, ấy chính là người đàn ông và gia đình yêu quý của tôi.
Vì thế, tôi không dại để coi như đàn ông của tôi biến mất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]