Anh báo tin đã chính thức nương nhờ
cửa Phật, để chuyên hành Phật sự.
Tôi cười hỏi: anh đã xuống tóc chưa?
Anh bảo có cách tu riêng của mình.
Đây không phải là lần đầu tiên anh nói với tôi điều này, nhưng hôm nay giọng nói của anh mang âm hưởng khác. Và tôi tin đây là quyết định quan trọng của cuộc đời anh.
Tôi được giới thiệu để làm việc với anh, vì anh là họa sỹ VN duy nhất chọn giòng tranh thiền cho sự nghiệp sáng tác của mình. Bởi tôi hết sức quan tâm tới thiền, và luôn hướng về nó để tâm hồn tĩnh lặng sau những biến cố cuộc đời. Và tôi nghĩ gáo dừa chính là chất liệu mang tính thiền, bởi sự mộc mạc và thô mộc của nó.
Sau những lần tiếp xúc với anh, thì những quan điểm trong cuộc sống đã khiến tôi và anh không thể hợp tác được. Tuy nhiên giữa tôi và anh cũng có được sự đồng cảm nhất định. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng ngồi uống cà phê, chia sẻ cùng nhau những khó khăn trong công việc và hưu vượn về cuộc đời.
Anh bức xúc khi nghe tôi kể về cuộc đời mình. Việc đi bộ đội từ năm 13 tuổi của tôi, với anh đó là một tôi ác. Tội ác của chiến tranh. Bởi trong lịch sử loài người, không ai chấp nhận nổi một sự thật mà những đứa trẻ 13, 14 bị đẩy ra khỏi gia đình để bước vào cuộc chiến. Dù có nói kiểu gì, anh cũng một mực trách ba tôi sao nỡ bứt tôi ra khỏi vòng tay yêu thương của mẹ. Hơn hết, tôi lại là con gái.
Anh đã khóc khi đọc cho tôi nghe bài thơ anh viết cho mẹ tôi, sau khi nghe tôi kể cuộc đời và sự âm thầm chịu đựng khi lần lượt tiễn ba đứa con gái yêu của mình rời Saigon vào chốn đạn bom. Rồi những tháng năm bị tù đày tra tấn đến mù cả đôi mắt.
Anh kể cho tôi nghe về bất hạnh của cuộc đời anh, về nguyên nhân cái chết của mẹ anh, do bị con chồng đầu độc. Anh kể về sự độc ác của những anh chị cùng cha khác mẹ với anh, chỉ vì muốn tranh dành tài sản, rồi đến sự khinh rẻ của bè bạn khi anh mới bước vào nghề,…
Tôi quý trọng sự trong trẻo của tâm hồn anh, nhưng cũng lên án sự vô tình của anh trước trách nhiệm làm chồng, làm cha. Anh đã sống cho những đam mê của mình mà vô tình tạo nên sự thù hận trong lòng vợ anh. Người đàn bà cả cuộc đời chỉ biết tìm hạnh phúc nơi những đứa con của mình. Cũng chính vì điều này mà tôi và anh thường kết thúc buổi nói chuyện bằng một trận cãi vã.
Mỗi người một cá tính, một đam mê, đến cuối cuộc đời thì anh chọn cửa Phật để nương thân. Âu cũng là số phận!
Qua những câu chuyện của cuộc đời anh, tôi rút ra được những điều răn cho mình:
1. Đừng bao giờ cho rằng ta luôn biết phải làm gì;
2. Đừng bao giờ nghĩ những lời phê phán của bạn bè là sự ganh ghét đố kỵ, mà hãy biết trân trọng nó;
3. Đừng bao giờ nghĩ những lời khuyên của người khác là những lời dạy dỗ ta;
4. Hãy trân trọng và quý giá những gì mình đã có;
Tôi cười hỏi: anh đã xuống tóc chưa?
Anh bảo có cách tu riêng của mình.
Đây không phải là lần đầu tiên anh nói với tôi điều này, nhưng hôm nay giọng nói của anh mang âm hưởng khác. Và tôi tin đây là quyết định quan trọng của cuộc đời anh.
Tôi được giới thiệu để làm việc với anh, vì anh là họa sỹ VN duy nhất chọn giòng tranh thiền cho sự nghiệp sáng tác của mình. Bởi tôi hết sức quan tâm tới thiền, và luôn hướng về nó để tâm hồn tĩnh lặng sau những biến cố cuộc đời. Và tôi nghĩ gáo dừa chính là chất liệu mang tính thiền, bởi sự mộc mạc và thô mộc của nó.
Sau những lần tiếp xúc với anh, thì những quan điểm trong cuộc sống đã khiến tôi và anh không thể hợp tác được. Tuy nhiên giữa tôi và anh cũng có được sự đồng cảm nhất định. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng ngồi uống cà phê, chia sẻ cùng nhau những khó khăn trong công việc và hưu vượn về cuộc đời.
Anh bức xúc khi nghe tôi kể về cuộc đời mình. Việc đi bộ đội từ năm 13 tuổi của tôi, với anh đó là một tôi ác. Tội ác của chiến tranh. Bởi trong lịch sử loài người, không ai chấp nhận nổi một sự thật mà những đứa trẻ 13, 14 bị đẩy ra khỏi gia đình để bước vào cuộc chiến. Dù có nói kiểu gì, anh cũng một mực trách ba tôi sao nỡ bứt tôi ra khỏi vòng tay yêu thương của mẹ. Hơn hết, tôi lại là con gái.
Anh đã khóc khi đọc cho tôi nghe bài thơ anh viết cho mẹ tôi, sau khi nghe tôi kể cuộc đời và sự âm thầm chịu đựng khi lần lượt tiễn ba đứa con gái yêu của mình rời Saigon vào chốn đạn bom. Rồi những tháng năm bị tù đày tra tấn đến mù cả đôi mắt.
Anh kể cho tôi nghe về bất hạnh của cuộc đời anh, về nguyên nhân cái chết của mẹ anh, do bị con chồng đầu độc. Anh kể về sự độc ác của những anh chị cùng cha khác mẹ với anh, chỉ vì muốn tranh dành tài sản, rồi đến sự khinh rẻ của bè bạn khi anh mới bước vào nghề,…
Tôi quý trọng sự trong trẻo của tâm hồn anh, nhưng cũng lên án sự vô tình của anh trước trách nhiệm làm chồng, làm cha. Anh đã sống cho những đam mê của mình mà vô tình tạo nên sự thù hận trong lòng vợ anh. Người đàn bà cả cuộc đời chỉ biết tìm hạnh phúc nơi những đứa con của mình. Cũng chính vì điều này mà tôi và anh thường kết thúc buổi nói chuyện bằng một trận cãi vã.
Mỗi người một cá tính, một đam mê, đến cuối cuộc đời thì anh chọn cửa Phật để nương thân. Âu cũng là số phận!
Qua những câu chuyện của cuộc đời anh, tôi rút ra được những điều răn cho mình:
1. Đừng bao giờ cho rằng ta luôn biết phải làm gì;
2. Đừng bao giờ nghĩ những lời phê phán của bạn bè là sự ganh ghét đố kỵ, mà hãy biết trân trọng nó;
3. Đừng bao giờ nghĩ những lời khuyên của người khác là những lời dạy dỗ ta;
4. Hãy trân trọng và quý giá những gì mình đã có;
________________________
Bài được viết từ 8/8/2011. Lưu lại và quên bẵng. Nay lục
tìm tư liệu, tình cờ thấy nó. Dù bây giờ không còn phù hợp, bởi cuộc sống của
anh dã thay đổi. Cứ post lên, có thể khi đọc được bài này từ những người bạn,
anh sẽ vô cùng tức giận, bởi trong anh, tôi luôn là kẻ phá đám. Dù rằng đã có
lúc anh bật khóc khi đọc cho tôi nghe những vần thơ anh viết về mẹ tôi. Tôi luôn
trân trọng những gì tốt đẹp anh đã dành cho tôi, và trân trọng cả thái độ khiếm
nhã của anh khi mọi người nhắc đến tôi, bởi anh không thể che dấu cảm xúc của
mình. Mỗi người có một cá tính, một tư duy và lối hành xử riêng. Ai tinh tế thì
sẽ có cuộc sống an lành, hạnh phúc.
Cầu chúc anh may mắn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]