Trang

Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

DẤU LẶNG CUỘC ĐỜI

DẤU LẶNG CUỘC ĐỜI

Tình cờ vào trang nhà của BS Đỗ Hồng  Ngọc:  http://www.dohongngoc.com/web/category/mot-chut-toi/mot-chut-tieu-su/
Lướt nhanh qua phần tự giới thiệu của ông. Tôi thấy mình thật kệch cỡm và xấu hổ bởi cái tôi quá lớn trong mớ kiến thức cỏn con về dừa. Quả thực, một người có nhân cách lớn thì cái tôi của họ không cần phải cứ phải hô thật to. Không cần phải tự xưng mình là ai. BS Đỗ Hồng Ngọc là vậy.
Làm sao tôi có được điều đó, khi lúc nào cũng muốn mọi người biết đến chút nhỏ nhoi kiến thức về dừa của mình? Tôi muốn quảng bá hình ảnh cây dừa hay muốn khoe khoang bản thân?
Cũng không biết nữa! Và tôi đang đứng trước ngã ba đường.
Im lặng để tiếp tục nghiên cứu và lặng lẽ đưa bài để chia sẻ cùng mọi người những thông tin về dừa hay vẫn yên vị chức Chủ tịch HH Dừa Việt Nam?
Quả thực, sau khi mẹ mất, tôi thấy mình cần phải xem xét lại bản thân. Tôi cần phải tĩnh lại để hiểu mình.
Sự ra đi của mẹ là một biến cố lớn trong đời tôi.
Nay vào trang nhà của BS Đỗ Hồng Ngọc, như 1 dấu lặng để tôi tĩnh lại, để hiểu mình là ai và phải làm gì.
Mẹ ơi, cuộc đời của mẹ là bài học lớn cho con, con đã hết sức cố gắng để sống được như mẹ, nhưng …
Vâng, chữ nhưng này lớn lắm, nó là rào cản để con từ bỏ lợi danh, chữ nhưng này khiến con bỏ quên nguyện ước của mình, đó là: trở thành 1 cô giáo dạy các em biết sống làm người.
Ngày ở Liên Xô (1976 - con được chuyển ngành, sau 7 năm trong quân ngũ), môi trường học nghề với những người bạn vừa rời cuộc chiến có lối sống tạm bợ, toan tính, vụ lợi đầy ắp tỵ hiềm nhỏ nhoi, con chỉ mong sao mau được về nước, học hết phổ thông để được trở thành cô nuôi dạy trẻ, dạy từng lời ăn tiếng nói, để hình thành nhân cách trong các em. Rồi cuộc sống bộn bề đưa đẩy, con không thực hiện được ước nguyện của mình.
Đến khi học Đông Phương (30 năm sau), con lại trăn trở điều lớn hơn, với các câu hỏi của các bạn về tương lai của mình sau khi tốt nghiệp (khi ấy con đã hơn 40 tuổi). Lúc đó con mới hiểu rằng, các em hoàn toàn không xác định được mình là ai trong cuộc đời này với mớ kiến thức nhỏ nhoi của giảng đường đại học.
Và giờ đây, con cần thời gian để tĩnh lại, để hiểu mình…

Thứ Tư, 17 tháng 8, 2011

LẠI THÊM 2 CON MÈO

LẠI THÊM 2 CON MÈO
 Chiều 10/6/2011, vừa dắt xe vào nhà thì điện thoại reo
-          Mẹ ơi, Dung vào cấp cứu Chợ Rẫy! Con trai lớn gọi điện báo tin.
-          Sao lại vào Chợ Rẫy? Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
-          Dạ, bác sỹ nói sợ bị tai  biến, nên phải vào Chợ Rẫy để CT scanner (chụp cắt lớp), vì nó bị co giật, nhưng bây giờ thì ổn rồi.
-          Được rồi, để mẹ vào!
Nói xong, tôi vội soạn quần áo đi tắm, miệng nhai nhanh mẩu bánh mỳ để nạp năng lượng sau 1 ngày đi Tây Ninh gặp khách hàng.
-          Thai phụ bị tiền sản giật, từ cung đã bị liệt, huyết áp tụt, cuống nhau thiếu oxy. Phải kết thúc thai kỳ, nếu cứu được cũng phải cắt bỏ tử cung. Tình hình rất nguy cấp, có khả năng không cứu được. Người nhà ra ngoài, chúng tôi sẽ gọi sau.
Như kẻ mất hồn, tôi cùng con trai bước ra khỏi phòng cấp cứu của bệnh viện Chợ Rẫy. Chỉ biết thông báo với gia đình sui gia rằng con dâu có thể bị cắt bỏ tử cung. Khi con trai đang mếu máo lau nước mắt, tôi vội bấm máy cho thầy Nhân điện mà giọng run lên trong xúc động
-          Em ơi, con dâu chị bị tiền sản giật. Cháu đang rất nguy kịch. Em giúp chị với!
-          Chị cúp máy đi, truyền điện cấp cứu chị nhé!
Tôi vội cúp máy và ngay lập tức ngồi tĩnh lại để cùng truyền điện cho cháu.
Một phút trôi qua, chợt bừng tỉnh, tôi cùng con trai chạy vội vào phòng cấp cứu thì thấy con dâu đang quằn quại trong đau đớn và vỡ ối. Vậy là thoát rồi. Tôi thầm nghĩ và lo thay đồ cho cháu.
Hộ lý lại đuổi ra, sau khi tôi làm xong việc của mình. Ngồi 1 lúc, tôi mới định thần lại được và gọi điện cho thầy.
-          Em ơi, cháu đã qua được rồi!
-          Mẹ tròn con vuông rồi chị ạ! Em chúc mừng chị nhé! Chị đã biết cháu trai hay gái chưa?
-          2 trai em ạ!
-          Ừ, đúng rồi, 2 trai. Chị yên tâm nhé! Nhờ THẦY (linh hồn thầy Lương Minh Đáng) trợ duyên, nên cháu qua khỏi rồi.
-          Chị cám ơn em!
Khoảng gần tiếng đồng hồ sau thì bác sỹ gọi người nhà bệnh nhân vào để hỏi thăm về cháu, trước khi nhập viện. Mẹ cháu vào trả lời, vì cháu về nhà mẹ đẻ gần 2 tháng nay để khỏi phải lên xuống lầu khi bầu quá to.
Chuyển sang mổ cấp cứu bên Hùng Vương, để chăm sóc tốt hơn cho mẹ và bé! Ấy là thông tin tốt nhất trong ngày mà tôi nhận được.
Và 23g30ph thì chúng tôi được gọi vào để nhận bé.
-          Trai 1: 2,5kg. lúc 23g15ph. Trai 2: 2,4kg, lúc 23g16ph.
DSC_5351.JPG
 COCA và PEPSI
Nhìn 2 “con mèo” con  mới được lau sơ, sống mũi cao thẳng, cái miệng chúm chím bé xíu, sau khi rời khỏi mẹ, tôi và con trai như tỉnh cơn mê.
Lại “được” mời ra ngoài. Tôi thông báo tình trạng của 2 cu tý cho sui gia nghe!
Cả nhà ai cũng đều thở phào.
Quả là 1 buổi tối đầy ắp lo âu hoảng hốt bởi sự tắc trách bác sỹ T. Anh của bệnh viện Y Dược TP HCM. Biết cháu sinh lần đầu, thai đôi, huyết áp không ổn định. Cháu đã xin chủ động lấy thai từ ngày 5/8, vì sức khỏe không tốt. BS bảo, thai phát triển tốt, k nên lấy ra sớm. Thứ sáu tuần sau, tái khám sẽ lấy bé ra luôn. Và khi sự cố xảy ra, cháu bị co giật, cô bs  này  bảo vào cấp cứu Chợ Rẫy, để CT scanner, xem có bị tai biến không.
Không biết vì chuyên môn kém hay hay vì muốn tham lam 1 ca mổ dịch vụ mà cô T. Anh này suýt giết chết 3 sinh mạng.
Sáng hôm đó, trước khi đi công tác, tôi đã gọi điện cho con dâu hỏi thăm tình hình sức khỏe của cháu. Cháu nói đã 2 đêm không ngủ được, đang rất đau đầu. Đã gọi điện báo cho bác sỹ, thì bs bảo đi mua thuốc Panadol, loại không có Clorapheramin để uống, cố chờ thêm 2 ngày đến tái khám sẽ mổ lấy em bé luôn, vì cô ấy đang bận. Và nói rằng muốn ngủ.
-                Ừ, tối mẹ sang! Tôi nói vội, để cháu ngủ và tranh thủ đi công tác Tây Ninh.

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

CÓ PHẢI CON BỊ LẠC MẸ?

DSC03939.JPG
Có phải con bị lạc mẹ?
Hôm nay là đúng 65 ngày mẹ mất. Sáng hôm nay của 9 tuần trước đây mẹ hơi mệt. Tối con cùng cháu Bi qua thăm mẹ. Thấy mẹ đã khỏe và đang ăn cơm. Con tranh thủ sang nhà em Định trao đổi mấy việc. Khi về lại thì Bi đã đưa mẹ lên phòng, 2 bà cháu mỗi người 1 giường im lặng.
Con mở màn, xoa lên bụng mẹ hỏi: Sao mẹ lại phơi bụng ra thế này? Mẹ cười nói: phơi ra cho mát. Con đâu hiểu ấy là lần cuối cùng con nói chuyện với mẹ.
Chiều hôm sau thì mẹ đột ngột ra đi. Mẹ đi nhanh đến mức cho đến giờ con vẫn chưa thể quen với cảm giác mất mẹ. Nghĩ đến mẹ, cảm giác của con vẫn cứ thảng thốt như lần ba con bị đi lạc. Mẹ ơi, con vẫn đang bị lạc mẹ phải không?
Mẹ ơi, mẹ ơi!...