Cũng lạ, thời nay
nhiều thứ không có khái niệm của thời gian, trong đó có cả tuổi tác.
Em hồn
nhiên vô tư, dù tuổi ngày xưa theo các cụ đã thuộc hàng “tri thiên mệnh”.
Làm quen với em vì
tên của em được gộp cả tên tôi (trong kháng chiến) và cô cháu gái con chị Hai,
và em cũng có cái nick giống tôi là “phù thủy….” (nhưng mấy cái chấm sau thì
hổng giống). Trong đời em có nhiều phụ nữ rất đẹp, họ để lại trong tôi một ấn
tượng sâu sắc, qua sự mô tả của em. Điều đó chứng tỏ bên trong sự hồn nhiên vô
tư ấy, em còn có một tấm lòng.
May mắn hơn một số người, em có
một cô con gái, biết yêu thương và chia sẻ cùng mẹ những khó khăn trong cuộc
sống.
Cuộc đời không phải lúc nào cũng
mỉm cười với em, nên sự hồn nhiên, vô tư ấy cũng là một cách để em vượt lên
chính mình. Dù không nói, nhưng tôi hiểu, em có nhiều đêm trắng đẫm nước mắt
trong cuộc đời mình, bởi người đàn ông em chọn không phải là của em. Đó là một
sự thật nghiệt ngã.
Ai cũng cần được
yêu thương, ai cũng cần được chia sẻ. Và em cũng thế…