Tản mạn |
May 5,
'10 1:07 PM for everyone |
TẢN
MẠN
Chưa bao
giờ cảm lại kéo dài thế này.
Hơn 1 tuần lễ giọng khản đặc cổ họng rát đau bởi những buổi trưa
rong ruổi lên xưởng với cái cổ họng khô quéo.
Lễ, không thể không về quê thăm ông bà nội sắp nhỏ, để rồi khi lên
tới SG, say xe tới chẳng ngồi dậy nổi. Hôm qua lại lăn long lóc với bao công
việc bộn bề.
Chiều qua sắp xếp gặp mấy công ty để trao đổi về vật tư và máy móc
thiết bị cho công việc sắp tới, PT thấy như lửa đang được gắp bỏ tay
mình.
Sáng nay
dậy sớm, cố gắng lên mạng để check mail và chuyển thông tin cho pv báo Quê
hương.
Cũng đã
lâu lăm rồi, PT ít thăm viếng ai mà cũng chẳng viết được bài nào ra
hồn.
Tự nhiên PT muốn viết về hoa, đặc biệt là hoa dại.
Thấy
thương quá, những bông cỏ dại ven đường, chẳng hương, chẳng sắc màu, chẳng ai
quan tâm nhòm ngó. Chúng đã tự mọc với sức sống mãnh liệt không cần bón chăm,
nhằm góp chút phần nhỏ bé của mình giữ cho mặt đất đỡ khô hạn và lặng lẽ nở hoa.
Bị phá bỏ rồi lại tiếp tục đâm chồi rồi lại ra hoa, những bông hoa chẳng làm lay
động lòng người, nhưng lại lay
động PT bởi
sự hồn nhiên mộc mạc của nó. Những bông cỏ này không trong suốt dưới nắng chiều,
nhưng cũng làm ta có chút phiêu diêu…
Phải
chăng PT nhận thấy một phần của mình trong những bông cỏ dại ấy?
Và đó chính là 1 trong cái chất điên của PT. Yêu những gì người đời
lãng quên, thích những gì tầm thường dung dị và luôn bị thương hại bởi sự điên
khùng của chính mình…
___________
___________
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]