Anh
(mặc áo đen) từ Úc về dự buổi họp mặt đơn vị hồi
tháng 4/2009
Khi anh gọi e
Từ nghìn trùng xa cách
Chia sẻ
Về bế tắc vợ con.
Em lắng nghe,
Trêu chọc
Để anh cười.
Bảo đừng nóng,
Bảo tự rủa mình:
Sao anh quá đỗi ngu
...
Anh thở dài
Cay đắng,
Em cụt hứng chọc trêu
Lái qua chuyện chúng mình
Thuở nhỏ...
Tuổi 13
Em mới vào bộ đội,
Anh 18
Vừa rời phố thị,
Nên dễ gần
Dễ chia sẻ buồn vui...
Anh kể lại
Chuyện ngày xưa uýnh lộn,
Vật đè em
Xuống bụi rơm khô.
Em vùng vẫy
Mắt hằn tia giận
Cái ông này,
Sao ghét quá đi thôi!
Anh năn nỉ:
Bé ơi, thôi nhé!
Em mệt nhoài.
Im lặng.
Chớp thời cơ.
Anh chưa kịp quay lưng,
Em úynh tiếp bất ngờ
Anh bỏ chạy
Ôm vai
Kêu đau quá.
Em hả hê cười
Đắc thắng
Trẻ con
Vui
Sáu năm sau
Em trở về đơn vị
Anh ngỡ ngàng
Hồi hộp gọi
Bé ơi!
Ngoảnh mặt lại
Em cười vui hơn hở
Thật bất ngờ,
Ôi lâu quá đi thôi
Em hồn nhiên
Cười nói chẳng ngớt lời
Anh im lặng,
Bồi hồi
Tim xao động
Ngày xưa đó,
Em sao quên được
Khi tỏ tình
Anh bối rối vòng quanh...
Em thản nhiên
Từ chối,
Thản nhiên về.
Thản nhiên cầm bánh
Anh mua em ăn tối.
Thản nhiên cười
Khi anh xé lòng đau
Ngày xưa đó
Em đâu hiểu được
Nhức nhối lòng
Của kẻ đang yêu.
Ngày xưa đó
Em hồn nhiên
Như cỏ
Chẳng ấp e
Chẳng biết đòng đưa
...
Giờ cũng vậy,
Với anh như thuở ấy,
Vẫn tuổi 13
Nghịch ngợm
Trêu đùa
Dẫu già rồi
Sao cứ mãi tuổi thơ...
____________________________________
Tặng anh Minh Sơn, đồng đội cũ (Sau khi nghe anh chia sẻ chuyện gia đình. KT làm thơ gửi tặng, anh đã rất vui).
Saigon:
12/12/2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]