PHAN RANG - THÁP 
CHÀM
Khoảng 9:30, hai chị em 
ra bến xe sau khi chào từ biệt cụ Nô và hs Lê Vũ. Hỏi thăm xe đi Phan Rang. Họ 
nói đúng 10g xe chạy. Vào phòng vé cũng rứa. Không mua vé, quay ra. Là nghĩ, 
nếu mua vé, nhà xe sẽ mất thêm 1 khoản “hụi chết”. Hổng biết cách 
nghĩ này của mình đúng hay sai, nhưng thôi kệ, thời buổi khó khăn đỡ cho ai đồng 
nào hay đồng đó (tư duy đàn bà). 
Bịn rịn dặn dò nhau đừng bỏ thêm buổi 
chợ.
Lên xe, 10:30 xe mới bắt đầu chuyển 
bánh. Bực mình vì họ nói chắc như bắp mà giây thun tới nửa giờ. 
Cô con nuôi nhắn tin liên tục. 12:15 
xe cũng tới bến. May mà đã thông báo giờ đến, vậy mà tới nơi, dõi mắt khắp nơi 
chả thấy nàng đâu. Gọi điện và đứng chờ gần 20ph. Bỏ qua, vì nàng thanh minh 
phải cắm hoa ở nhà thờ cho buổi lễ Tiếp sức của ngày chủ nhật.
Sau gần 5 tiếng ngồi bờ biển nhâm nhi 
món mực hấp cuốn bánh tráng, ốc đinh xào dừa và tâm sự, 2 mẹ con đi chợ 
(Shopping là thú mà mình nghiện từ bé, do mẹ hay cho đi cùng từ cái thuở mà xe 
ngựa còn lọc cọc trên đường phố Saigon. Tuổi thơ, ôi sao quá nhiều hoài niệm…) 
Mình thèm đi chợ quê, thèm nét hoang sơ dân dã, nhưng tiếc rằng chợ Phan Rang 
không phải chợ quê, bởi Phan Rang Tháp Chàm đã lên thành phố chứ không còn là 
thị trấn đầy nắng gió như mình tưởng tượng về vùng đất Ninh Thuận. Vì đã chiều 
muộn, nên chỉ vội vào khu chợ đồ khô để sưu tầm khô về cho xã xệ. Xã xệ nhà mình 
thích tất cả các loại cá khô. Cũng không có gì đặc biệt. Chợt nhớ món gỏi soài 
cá cơm ở quán Sáu Trình hôm qua. Thế là tìm khô cá cơm. Hỏi ra mới biết đó là cá 
cơm mờm. Nó nhỏ rí như con ruốc vậy. Mua luôn 1 ký. Phen này xã xệ sẽ được 
thưởng thức lại “tài” pha chế mà hơn 20 năm rùi được nhượng quyền cho cô giúp 
việc (nghĩ rứa và “sướng âm ỉ”)
Sau hơn tiếng nghỉ ngơi, lại tắm lần 
thứ 3 trong ngày để chuẩn bị ra xe về Saigon.  19:30 
 “bị gậy” đi tìm món bánh căng lót bụng. Mình thích món này, vì nó 
nhiều kỷ niệm. Đúng như 1 người bạn mình nói: “Bây giờ người ta thường ăn bằng 
hoài niệm”. Mình là người sống nhiều với hoài niệm, nên đôi khi bước ra đường là 
mênh mang nỗi nhớ về tuổi thơ, về ký ức… Mỗi góc phố, con đường Saigon, mọi 
khoảng thời gian trong ngày với mình đều là ký ức, là vui, là buồn, là trăn 
trở…
Cô con nuôi ăn còn ít hơn mình, nên 2 
đĩa bánh căng cố mãi vẫn không hết, đành bỏ mứa. Tiếc, nhưng biết sao. 
Ra bến xe, mẹ con lưu 
luyến…
Cuộc đời là thế, chỉ rất tình cờ mà 
mình có được nhiều, rất nhiều những cảm xúc, những chân tình, những ấm áp của 
những người “thân” từ thế giới ảo. Từ đó mới hiểu, hãy sống thật với cảm xúc và 
mở lòng, ta sẽ nhận được rất nhiều…
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]