Vừa về tới nhà, “nó” 
đã mở nhạc. Sao mà giống vậy, người bạn học của mình. Âm nhạc không thể thiếu 
trong cuộc sống của họ.
4g30, theo hẹn thì có mặt, nhưng phải chăm 
sóc chút dung nhan “tàn tạ” nên 2 chị em đến quán 6 Trình hơi trễ. Quán 6 Trình 
nằm bên giòng sông khá thơ mộng (cụ Nô thiệt khéo chọn địa điểm). Các đại gia: 
hs Lê Vũ (đại diện cho “O”), AQ, Cụ Nô cùng cây đàn ghita đã có mặt tự bao giờ, 
điều ni khiến mình hết sức cảm động. Rứa nên sau màn chào hỏi, mình gần như “tắt 
đài”. Lát sau thì đại ca Hotle có mặt với cái áo thun đen mới cáu. Rồi “ẩn sĩ” 
Cuồng Từ cũng tới. Đại thi hào Phù Vân - Đặng Cước  đến  với một tâm trạng vô 
cùng thỏa mãn, do trời thương chỉ mưa có mỗi khúc gần nhà, nên không phải đón 
cháu, lại được duyệt chơi tới mãn chầu. Sau đó thì người đẹp Chanh Rhum (Lan 
Phương) có mặt.  Bác Trường Linh Giang bận tiếp bạn nên tới sau 
cùng.
Trước đây, do có dự tính hợp tác với hs Phượng Hồng, thi 
thoảng anh có kể chuyện về nhóm bạn của  mình. Và họ là đây, nhóm bạn cực kỳ 
uyên bác với những lứa tuổi, công việc khác nhau, nhưng họ đều có những góc nhìn 
cuộc đời hết sức thú vị. Nếu không có yahoo blog, tất cả chỉ dừng lại ở chuyện 
kể của hs Phương Hồng chứ không thể có nổi cuộc gặp mặt này.  Tiếc rằng hôm đó 
không gặp được đại ca Yên Hồng và anh Hồng Ngọc, vì kẻ Đà Lạt, người Thailand xa 
tít…
Không khí nóng lên khi “nó” cất tiếng hát bài Buồn. Có 
bia nên chất giọng càng thêm não nuột: …”Buồn như ly rượu cạn, không còn rượu để 
say”… Khi đó thì các món ăn cũng từ từ được dọn lên. Mình có tâm hồn ăn uống, 
nên món gỏi soài cá cơm và món giông xúc bánh tráng được mình quan tâm triệt để. 
Cụ Nô đàn, nó hát thêm nhiều bài khác. Tuy nhiên, dù gì thì ca hát là căn bệnh 
cực kỳ dễ lây. Thế là mình “làm” bài Đôi bờ và thêm một số bài hát theo yêu cầu: 
Cô gái vót chông, Tiếng đàn Ta Lư. Đại thi hào Phù Vân - Đặng Cước thì diễn ngâm 
mấy bài thơ,… Đến 7 giờ cụ Nô xin cáo lui, do đã có chương trình từ trước, nhưng 
nào ai dễ dàng từ bỏ cuộc chơi, khi đang lúc cao trào. Hơn nữa, nhạc công mà về 
rồi thì còn ai đàn cho các ca sĩ này hát? Thế là lần lữa mãi, cũng khoảng gần 
nửa tiếng sau cụ mới dời nổi gót ngọc trong sự quyến luyến của mọi người. Cuộc 
vui có lắng lại một chút, sau đó thì Chanh Rhum vừa đàn vừa hát bài chi đó mà 
mình quên mất (tuổi già là thế đó). Cụ Nô đi rồi ẩn sỹ Cuồng Từ thế chỗ  ngồi 
cạnh “nó” để gom tụ. Lát sau thì Chanh cũng phải ra về, vì con trai ở nhà đang 
đói bụng. 
“Nó” vẫn làm chủ “sân khấu” với những bài hát rất tâm 
trạng. Riêng đại ca Hotle thì sướng “âm ỉ” mỗi khi nhìn “nó” hát. Và hình như từ 
bữa nớ tới nay, đại ca cũng vui hơn, ấm áp hơn thì phải (?!) 
Hs Lê Vũ và AQ rất kiệm lời. Ẩn sỹ Cuồng Từ cũng không 
kém, anh tỏ ý tiếc rằng: ba mình đã sai lầm khi cho mình đi bộ đội, nếu không 
thì có lẽ con đường học vấn của mình sẽ hanh thông. Mình cũng có nhắc lại, do ba 
biết các con gái của ba khi lớn không thể không lấy chồng sỹ quan, trong khi các 
anh trai của mình lại còn đang ở miền Bắc. Mà ba mẹ là biệt động thành, nên 
không thể nào khác được. Chiến tranh mà! 
Sau đó thì AQ hỏi mình 1 câu về quan niệm sống hiện tại: 
Theo trường phái tự do chủ nghĩa, nên mình chỉ làm những điều mình thích, ấy là 
làm sao để cống hiến cho đời nhiều hơn. Và mình đang làm điều đó cho dừa. Đang 
cố để mọi người hiểu hơn về dừa, để cây dừa được vinh danh. Dù rằng để làm được 
điều đó chẳng dễ chút nào…
Đêm đó “nó” bị đau bụng, còn mình thì ngủ như chết. Sáng 
ra biết chuyện thì bụng “nó” đã yên. Mình thật đáng tội! Chuẩn bị ra khỏi nhà, 
nó lại hỏi: chị muốn ăn gì?
-          Bún sứa đi 
em.
Sở dĩ mình thích món sứa là do hồi nhỏ, một lần duy nhất 
mẹ làm gỏi sứa cho cả nhà ăn. Mình nhớ hoài cảm giác sần sật của miếng sứa trong 
veo thêm vị chua ngọt rất ngon (vì có tâm hồn ăn uống, nên ngày nhỏ, mình luôn 
giữ lại được cảm giác khi ăn những món ăn đặc biệt). Món bún chả cá và sứa này 
quá tuyệt vời về chất lượng và giá cả. Chỉ có 40.000đ cho 2 tô bún và 2 chén sứa 
ăn thêm. Món ni mà ở Saigon, rẻ nhất cũng phải 30.000đ/tô.
Không chỉ có cuộc vui tối hôm đó. Sáng hôm sau, mình và 
“nó” còn được café với hs Lê Vũ, với  cụ Nô tới hơn 9g mới chia tay. 
Cuộc gặp mặt không nhiều lời, không tán tụng nhau, nhưng 
thật vui, thật ấm áp. 
Thương nhất là “nó”. Thời buổi gạo châu củi quế, mà “nó” 
phải bỏ gần 2 buổi chợ. 
“O” thì trước khi đi Trà Cổ còn giao nhiệm vụ cho ông xã 
phải cầm tập thơ văn “Ghé lại trần gian” của mọi người để trao cho 
mình.
Cụ Nô thì hết sức nhiệt thành với nụ cười thường trực 
trên môi.
Hs Lê Vũ cũng có mặt trên từng cây số và chỉ im 
lặng.
Đại ca Hotle thì muốn nói nhiều lắm, nhưng do hạn chế về 
sức khỏe, dù sao cũng đã rất vui khi được “nó” rót bia và chăm sóc tận 
tình.
AQ thì “welcome” Phù thủy bằng cách đòi cho trả hết cho 
bữa gặp mặt, nhưng không được duyệt, nên hẹn sáng mời café Bốn mùa. Theo “nó” 
thì AQ chỉ “sung” khi nhậu “đã đã”, còn bình thường thì rất “hãi” phụ nữ. Vì 
thế, chầu café sáng mình không được diện kiến AQ. Tiếc ghê!
Các đại ca khác thì có lẽ buổi sáng bận rộn nên không 
café.
Nha Trang thật đẹp, thật êm đềm. Mình đã đến Nha Trang 
không chỉ một lần và lần này các đại ca và “nó” đã để lại trong lòng mình cảm 
xúc thật lớn…
Không lời nào có thể nói được hết cảm xúc của mình. Và 
đó chính là lý do tại sao bữa nay cuộc gặp mặt mới được tiếp tục “tường 
thuật”…
Cám ơn tất cả mọi người đã cho KT những phút giây ấm áp 
đầy nghĩa tình…