NGUYỄN THỊ SONG AN  
     Năm lớp 6, mình và 
bạn cùng đạt giải nhất đơn ca, với phần thưởng là 10 cuốn tập. Bạn có giọng 
trong và thánh thót, còn mình thì chất nữ trung của giọng mũi nên được nhạc sỹ 
Huỳnh Thơ ráp thành đôi song ca và dạy cho những bài hát mới, đi "bè", để phát 
trên đài Phát thanh Giải phóng. Lên lớp 7 thì mình mới học chung lớp.
      Nhớ lần giao lưu văn nghệ với 
trường 2 Tết năm 1972,  bài hát “Chú giải phóng quân ơi!” của nhạc sỹ Huỳnh Thơ 
đã khiến chúng ta suýt sặc trên sân khấu khi cả 2 cùng nghĩ tới đoạn cuối của 
bài hát bị xuyên tạc: “các má nấu bánh tét, các cô các dì chiên chả giò. Còn 
chúng cháu, chúng cháu tha hồ ăn no, chúng cháu tha hồ ăn no”. Sau đó thì mình 
bị "bis" khi hát bài Hàng cây ơn Bác (có lẽ do hiệu ứng vì nụ cười "híp mí" từ 
bài song ca ban nãy của chúng mình).
      Bạn cần cù chịu khó, còn mình 
thì suốt ngày chỉ vẽ vời, thêu thùa may vá, khuya khuya thì ôm cây đàn ra bờ 
giếng độc tấu, nên Thanh Tú có nói: hổng thấy mày ở không để học bài (mình có 
thói quen giơ tay phát biểu, làm bài tập ứng dụng nên thường là thuộc bài tại 
lớp). Do chúng ta học khác tổ,  không cùng ở 1 phòng, nên ít chơi với nhau, 
nhưng rất quý mến nhau, vì bạn và mình có cùng sở thích ra bờ giếng để đàn vào 
những đêm trăng sáng và vẽ vu vơ…
      Khi con bạn lớn, nhân buổi họp 
mặt, bạn nói với mình: con gái tao giống mày, thích vẽ và vẽ rất đẹp. Hồi đó 
thấy mày vẽ đẹp, đàn hay, tao thích nên bắt chước học theo… 
      Ui chà, cái vụ ni khi nớ mới 
biết. Mà cũng nhiều bạn nữ khối mình chơi đàn ghita  lắm à (và cũng đã có bạn 
nói như Song An vậy). Mình thầm nghĩ mà trong lòng "ngất ngây". Nhân vụ này, 
“nót” ra mới hiểu tại sao các bạn trường 2 mỗi khi vào trường 8 phải hỏi thăm và 
cố nhìn mặt TP là rứa (lời Phượng B nói). 
Té ra, mình cũng 1 thời được ngưỡng mộ chớ bộ! Còn té “dzô” thì ui thui là chán, bởi cái sự lười biếng ham chơi, nên chỉ làng nhàng học sinh tiên tiến cùng những trò nghịch phá hết sức tào lao.
Té ra, mình cũng 1 thời được ngưỡng mộ chớ bộ! Còn té “dzô” thì ui thui là chán, bởi cái sự lười biếng ham chơi, nên chỉ làng nhàng học sinh tiên tiến cùng những trò nghịch phá hết sức tào lao.
       Nhớ vụ hồi hè lớp 7 (1973), 
khi mình sơ tán ở Đồng Bả, bạn đã tiu nghỉu ra bờ suối báo rằng: “cờ đỏ” hổng 
thèm quan tâm tới chuyện mình và Thị Bình giả “ếch cặp”. Thế là vở kịch tình 
nhân của chúng mình công toi với bao công sức mượn đồ các bạn nam để thử, rồi 
xin thuốc lá cho Thị Bình tập "phì phèo". Muốn “kế quỷ, kề ma” mà hổng ai chứng 
nhận. Tiếc thiệt!
      Khi về Saigon, qua nhiều buổi 
họp mặt chuyện trò, chúng ta biết mình còn có mối thân tình khác, ấy là bên gia 
đình “xã xệ” mình và gia đình bạn rất thân thiết.
Bạn vừa giảng dạy bên Đại học Kinh tế, vừa phụ trách việc quản lý cho công ty in ấn bao bì của gia đình (nếu không vì chuyện của Phước, bạn đã làm xong tiến sỹ ở Hà Lan). Công việc vất vả, bạn mỏng tang, nhưng xinh hơn hồi nhỏ rất nhiều. Nay lại thêm chuyện không vui, nên càng mỏng hơn...
Bạn vừa giảng dạy bên Đại học Kinh tế, vừa phụ trách việc quản lý cho công ty in ấn bao bì của gia đình (nếu không vì chuyện của Phước, bạn đã làm xong tiến sỹ ở Hà Lan). Công việc vất vả, bạn mỏng tang, nhưng xinh hơn hồi nhỏ rất nhiều. Nay lại thêm chuyện không vui, nên càng mỏng hơn...
      Bạn bè, ai cũng thương quý bạn. 
      Song An, cố lên, cố lên, cố 
lên!
 
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]