CUỘC ĐỜI THẬT ĐẸP
Có những thứ không nên chung thủy với nó. Vậy mà mình lại
cứ mãi thủy chung. Ấy là nằm viện. Mỗi năm ít nhất cũng phải 1 lần vào để chen
chúc 2 bà già chung nhau 1 gường cho "ấm cúng". Hưu trí thế cũng đã tốt lắm rồi, bởi chỉ đóng 10% gọi là đồng
chi trả. Bệnh viện nào cũng quá tải, nhưng cũng có suất cho "dân tộc ít người" với thênh thang máy lạnh phòng đôi. Tất nhiên ta không thuộc dạng ni (dù rằng cũng đã cố chen chân. Hic hic!) .
3 ngày nằm viện để "dưỡng sức" sau những ngày mệt mỏi. Không dám cho các anh chị biết, vì sợ bị "ăn" mắng. Lại càng không dám báo tin cho "xã xệ", sợ chàng phân tâm khi đang thay người giúp việc (đang nằm viện) chăm sóc cha mẹ già dưới quê. Nhắn tin cho 1 người bạn, thế là gần 12g đêm, các bạn cũng đến đón và đèo nhau vào bệnh viện xem mình thế nào. Thật cảm động biết bao!
Những người bạn của mình thật tuyệt vời. Vậy mà mình thì chẳng ra trò trống gì. Càng nghĩ, càng thấy mình nợ cuộc đời nhiều quá. Các bạn chính là cuộc đời mà mình đang sống, các bạn đã làm cho cuộc đời này đẹp hơn bởi hai chữ nghĩa nhân. Bằng tấm chân tình, các bạn đã làm mờ nhạt tất cả những ái ố hỉ nộ của cuộc đời .
Ly ạ, chị em mình mới biết và quen nhau trong những ngày ôn thi thôi, mà sao hơn cả ruột thịt. Em đã vỗ về an ủi chị những lúc đắng lòng. Khi chị ốm đau, em chẳng ngại đường khuya,... Cử chỉ ân cần của em đã khắc sâu trong chị. Cảm ơn em rất nhiều Ly ơi...!