Trang

Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

THỔN THỨC (tt)


         Họ gặp nhau thật tình cờ, nghe nhau hát và rung động bởi giọng hát của nhau. Ông kể về biến cố của cuộc đời mình. Nàng lắng nghe, im lặng. Sự lắng nghe trong im lặng đã làm ông xúc động, bởi ông chỉ cần có thế. Nắm bàn tay ông bóp nhẹ, nàng đã làm mắt ông nhòe đi trong thổn thức.
         Nàng cũng đã từng đau đớn, nỗi đau của sự mất mát niềm tin, nỗi đau từ sự nhỏ nhen tỵ hiềm và hơn hết là nỗi đau của sự phản bội.
         Ông đã từng một thời oanh liệt bởi trí tuệ, tài năng và sự ngang tàng bất chấp. Giờ đây trong giới chuyên môn, nhắc đến tên ông, đàn em đều nể phục. Ông đã để lại nhiều dấu ấn hết sức nhân văn về cuộc đời. Ông đã để lại tình người ở những nơi ông đã đi qua, bởi ông biết đau nỗi đau của sự nghèo khó, bởi ông biết đau nỗi đau của sự bị lãng quên và chính vì thế mà ông bị đào thải. Người ta sợ sự đồng cảm của ông trước nỗi đau đồng loại và sợ sự quyết liệt, sợ tiếng nói của ông làm lung lay vị trí của họ. Họ đã từng muốn ông điên loạn, họ đã từng muốn ông biến khỏi cuộc đời. Và ông hiểu được điều đó…
        Trở về trong trống rỗng của niềm tin và… bỗng dưng tổ ấm của mình biến mất. Ông trơ trọi trong cùng cực của đớn đau. Muốn gào thét, muốn đập phá tất cả, nhưng không làm được điều đó, bởi ông đã kiệt sức.
         Trong một ngày, ông bỗng mất tất cả…
                                                                                                                                                                                                                             (chưa hết)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]