Tiếp xúc với ông,
nàng dần nhận ra được nhiều điều nơi con người đầy cá tính nhưng rất mong manh
này, đó là sự khúc chiết trong cách dùng ngôn từ, đó là cách áp chế đối phương,
đó là cái tôi rất to trong ông. Từ đó nàng cũng nhận ra rằng hầu như những người
bạn đầy cá tính của nàng, ai cũng rất mong manh. Họ cố che đậy cái mong manh đó
bằng sự ngang tàng bất chấp, bằng giọng điệu anh chị, bằng cả lạnh lùng...,
nhưng khi đến với nàng, họ đều bộc bạch rất nhiều về cuộc đời mình.
Tiếp xúc với ông, nàng thấy mình
thật ngây ngô. Ông mở ra cho nàng góc nhìn mới, về góc khuất, về sự chiếu xạ của
cuộc đời từ sự từng trải, sự trăn trở và nỗi đau rất
đời của ông qua câu nói:
"Đôi khi người ta chỉ nhận ra nét
đẹp của
mình từ ánh nhìn
của người khác!".
Và ông chính là một trong những
góc khuất và sự chiếu xạ ấy…
HẾT
Hì hì, lần đầu tiên viết truyện hơi nhiều
chữ. Lúc tưởng tượng, khi chắp ghép, lúc bí rị...Và
rồi cũng kết được . Mừng húm
! "Túm lợi", để viết được một câu chuyện cho ra hồn, khác xa với
việc "phọt cóc". Chả thế mà truyện luôn dễ "tiêu hóa" hơn thơ.
Kiểu ni, có khi mình sẽ làm một đợt kiểm kê, lôi hết bạn
bè, giòng họ ra để "râu ông nọ, cặm cằm bà kia" quá... . Mong sao mọi người chỉ
thấy có gì quen quen, để mình khỏi bị ăn đạn...