Ngày giỗ lần thứ 28
của mẹ, ông quyết định “hồi sinh”, sau hơn nửa thập niên tự giam mình trong im
lặng. Ba ông mừng rỡ, các em ông mừng rỡ, các con ông mừng rỡ, vợ ông vẫn mãi
xa. Cô đã kết hôn và đang nuôi mộng xuất ngoại.
Bạn bè nghe tin ông “hồi sinh” đến
thăm và gợi ý ông về sự nghiệp. Ông từ chối tất cả. Cả ngày quanh quẩn với những
gốc cây và những trò lắp ghép để tiêu sầu.
Những tưởng như thế mà ông bình
an(?!) Ông đang cố gắng để quên đi những ám ảnh đời thường trước trách nhiệm cơm
áo gạo tiền khi nguồn thu nhập chỉ giới hạn từ tiền cho thuê tầng trệt căn nhà
hơn 20m2. Các con ông được mẹ nó cho về thăm ông và yêu cầu ông chu
cấp tiền ăn học. Nhận lấy trách nhiệm ấy, ông sung sướng vì mình được gặp con
mỗi ngày với nhiệm vụ đưa đón và bữa ăn trưa. Còn thằng lớn thì mỗi khi ghé đến
cha mình là chỉ vì nhu cầu nào đó của bản thân. Yêu con mụ mị, ông chấp nhận tất
cả. Ông nhịn ăn sáng để có thể mua cho con chai nước ngọt, hoặc cho nó vài ngàn
lẻ quà vặt. Ông chỉ ăn những gì còn sót lại sau khi cha và con ông đã no bụng.
Khi chỉ là gắp rau luộc, khi vài mẩu thịt cá vụn, chút lắng của canh, đôi khi
chỉ còn chút nước mắm cặn,… Ông không có bữa ăn nào chính thức. Một kg đậu nành
được ông rang giòn thay thế cho những bữa ăn và cứ như thế, ông đã
sống.
Bù vào sự nhẫn nhịn yêu chiều các
con, với mọi người, ông luôn tỏ ra ngang tàng bất chấp. Tuy ra chiều kẻ cả,
nhưng ông dễ dàng vỡ tan khi gặp lại bạn bè với những ký ức ngày xưa. Ông vẫn
thường khóc một mình khi xem TV, không bi lụy, mà là thương cho cuộc đời, thương
những người cùng khổ mà ông đã từng biết đến và đôi khi thương cho cả bản thân
mình.
Ông đang xếp đặt một
sự bứt phá cho cuộc đời mình cùng nàng…
(chưa cạn)