DẤU LẶNG
     Tuy chỉ mới gặp 
nhau chưa đếm đủ 1 bàn tay, nhưng bà luôn thấy mình có lỗi với ông mỗi khi họ 
gặp nhau.  Ban đầu chỉ đơn giản, là để ông có người bầu bạn, sau 6 
năm tự nhốt mình vì bị cuộc đời vùi dập. 
     Họ đều nhiều tuổi 
và đã nghỉ hưu. Có 1 thời họ cùng học với nhau dưới 1 mái trường. Bà học sau ông 
2 lớp, nhỏ hơn ông 2 tuổi, nhưng khi đã đến tuổi dậy thì, bà vẫn “không 
thèm” trở thành thiếu nữ, nên ông không biết bà là ai. Bà thì biết 
ông, bởi có 1 lần, sau buổi hội diễn văn nghệ toàn trường, bài hát “Việt Nam yêu 
ơi vươn mình lên” do ông thể hiện trở thành “hit” mà ai cũng nghêu ngao (trong 
đó có bà). 
     40 năm sau, nhân cuộc họp 
trường, ông biết có sự hiện diện của bà trong đám “đàn em”. Hồn nhiên như thuở 
nào, bà cùng một số bạn kéo nhau đi Karaoke do ông mời và song ca với ông 1 số 
bài . Sau chầu Karaoke đó, ông gọi điện cho bà với  lời khẳng định 
“em thích anh!”. Cười giòn tan, bà nói: “ngày xưa em rất ngưỡng mộ anh từ bài 
hát của Việt Thái Bình. Và bây giờ cũng thế , em luôn quý trọng anh.”
     Sự trống trải sau 6 năm tự 
cầm tù mình, đã được khỏa lấp phần nào bởi giọng cười giòn tan và những câu 
chuyện, những người bạn của lớp ông, lớp bà,... Cũng chẳng ngại dấu cảm xúc của 
mình, một người trở lại với cuộc đời sau 6 năm thoát ly hẳn với xã hội, ông nói 
“thích” bà. Không muốn làm ông đau, bà luôn khẳng định: "em luôn quý trọng và 
ngưỡng mộ anh.". Nhưng ông mong muốn nơi bà điều gì đó xa hơn. 
     Và bà quyết định 
sẽ không gặp ông nữa, bởi bà luôn quý trọng ông và không muốn sự quý trọng ấy 
thay đổi.
 
 




