Sau 2 đêm 1 ngày,
vùng vẫy, quẫy đạp, con trai của mẹ mới chịu rời khỏi cái tổ ấm của mình
để xuất hiện trên “giang hồ” vào 9giờ sáng hôm nay của 31 năm trước.
Mang thai con, mẹ xin chuyển trường, nhưng BGH không đồng ý
và đề nghị mẹ ở lại, đi học theo xe đưa rước của CBVN nhà trường. Mẹ không hiểu
tại sao, nhưng đành chịu vậy. Ngày đầu tiên tập trung, mẹ mới vỡ lẽ. Lớp trưởng
và bí thư đoàn lớp mẹ đã chuyển sang lớp khác, để mẹ ôm “sô” 1 lớp toàn học sinh
cá biệt. Thảo nào! Vàng không sợ lửa, mẹ nhờ con trợ giúp thôi. Vì cá biệt nên
các chú rất cá tính và đã khẳng định tính quân tử ngay sau khi mẹ đề nghị giúp
mẹ hoàn thành nhiệm vụ. Lao động vệ sinh trường lớp theo khu vực được phân công
1 cách suất sắc. Mẹ ghi nhận công đầu tiên của con.
Mang thai con, phải đi học xa, nên 4g sang mẹ đã phải thức dậy,
cơm nước xong mới ra đón xe đi học. Con quậy phá liên tục, khiến mẹ cứ nghỉ học
hoài vì động thai. Có lẽ con muốn mẹ được nghỉ.
Thi xong môn đầu tiên của học kỳ I. Chiều về thấy người hơi
khó chịu, mẹ chuẩn bị đồ đạc. Đến đêm thì bắt đầu lâm râm đau bụng. 5g sáng, mẹ
gọi ba dậy đưa mẹ vào bệnh viện. Ba sang báo cho mẹ Hạnh, bà ngoại thì cuống
quýt… Mẹ Hạnh nói, chắc khoảng 10g mới
sanh, khi cơn đau của mẹ khá liên tục. Sao lâu vậy, từ 6g tới 10 giờ sao chịu nổi
đây trời! Mẹ nghĩ vậy. Rồi cơn đau thưa dần ra, hết ngày hôm đó, cả đêm cho đến
sáng hôm sau. Bà ngoại nói khi nắm cây sắt đầu giường thấy mềm trong tay, con mới
sanh được. Hơn 8g sáng, thanh sắt đầu giường trong tay mẹ bắt đầu mềm. Mẹ Hạnh
đưa mẹ vào phòng sanh. Cô nữ hộ sinh thấy mẹ không gào thét như mọi người đã
khen mẹ giỏi. Thăm khám xong thì cô tiêm thuốc cho mẹ, đề chờ sanh. Những cơn
đau liên tục kéo về, cô bảo mẹ, cứ la lên cho bớt đau. Mẹ chỉ biết a..a... cho
thoát hơi. Rồi con cũng phải ra trước sự cố gắng can thiệp của cô. Kết quả: 1
quả trứng với cái đầu dài vô số ngấn. Quả trứng trên đầu con là do bị tụ máu
khi cô can thiệp để rước con ra vì mẹ không biết … sanh.
Con đẹp trai, thông minh, hóm hỉnh và là học sinh cá biệt suốt
12 năm phổ thông, dù 3 năm cấp III học lớp chuyên chọn. Và con đã thi đậu vào
ĐH An ninh trong niềm tự hào của ba mẹ. Con cũng là 1 trong những cán bộ giỏi của
ngành. Nhưng… bame rất buồn vì các con chưa có được tiếng nói nói chung trong
cuộc sống lứa đôi. Các con sống bằng cảm tính quá nhiều, nên đã không biết tiết
chế bản thân.
Xa nhà từ năm 13 tuổi, hành trang của mẹ là nhỗi nhớ nhà. Với
hành trang này mẹ đã luôn cố gắng để ông bà ngoại hãnh diện về mẹ. Lớp học báo
vụ (điện đài) mẹ vào trễ hơn 2 tuần. Khi mọi người đã thu ở tốc độ 30 (30chữ
/phút) mẹ mới học thuộc tín hiệu (morse) Và mẹ luôn nằm trong top 3 của lớp. Chỉ
những cơn sốt rét rừng mới làm tay mẹ run rẩy khiến ríu tịch (không dừng được
khi phát đến tín hiệu ngắn thứ 2) Và mẹ chỉ là quan sát viên khi lớp đi thực tập.
Đó cũng là ý đồ của lãnh đạo, khi thấy mẹ sốt rét liên tục mà không chịu nghỉ học (sao nghỉ được, khi mẹ luôn mong sớm được trở về Saigon). Rồi đợt càn Đông Dương
năm 1970 giữ mẹ ở lại Cambodia. Năm 1971 thì không thể trở lại Saigon do ông bà
ngoại đã bị bắt. Cuộc đời mẹ rẽ sang hướng mới, ấy là trở thành hạt giống đỏ
ươm mầm trên đất Bắc. Ảnh hưởng của những trận sốt rét rừng và cuộc sống nội
tâm, khiến mẹ bị rối loan thần kinh chức năng. Với ý thức, không được làm cha mẹ
thất vọng về mình. Mẹ đã luôn cố gắng vợt qua sức ì của bản thân và phấn đấu
không mệt mỏi. Biến sự tị hiềm ganh ghét thành những bài học quý giá, biến những
lời châm chọc rẻ khinh thành sức bật cuộc đời.
Mẹ đã khóc không chỉ 1 lần khi cuộc sống riêng của con không
hạnh phúc. Với cuộc đời, mẹ không ngại bất cứ gian khó gì, với các con mẹ mong
manh lắm. Hiểu mẹ con nhé! Mẹ luôn hướng về các con, con yêu của mẹ.
Xuân nè, vào nhà KT nhưng chưa thấy trang trí gì nên thấy lạ quá. Hi hi
Trả lờiXóaĐọc đi đọc lại bài ni thấy thương KT quá, phận đàn bà nhiều khi cũng đa đoan, X phục bạn hiền tính phấn đấu không ngừng và yêu thương con cái hơn bản thân mình. Merry Christmas and Happy New Year!
Trả lờiXóaXuân và mình có những điểm tương đồng đến kỳ lạ.
XóaMình cũng thương X lắm, thấy bạn chăm sóc bữa ăn cho gia đình, mình phục lăn.
Đã hơn 20 năm rồi, nhà có người giúp việc, nay lại có con dâu, nên hầu như mình chẳng bao giờ vào bếp. Chỉ đi chợ và hướng dẫn các con thui.
Hôm nay mình sẽ xuống xưởng. Mình chuẩn bị đi nè.
Ôm bạn mình thiệt chặt!