Trang

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

MỘT CHUYẾN ĐI CHƠI (tt)


7g30 xe tới bến.
      Cái tật già chuyện với cu cậu kế bên, chưa kịp bước xuống xe thì “nó” gọi.
      -         Chị đang xuống đây!
      Hai chị em ôm nhau cuống quýt. Tại sao phải đi khách sạn khi mình đã từng có những năm tháng bụi bờ trong chiến tranh? Thế là “đèo” nhau về nhà “nó”.
      “Nó” hỏi mình muốn gặp ai? Chô cha, ai cũng muốn gặp ráo, nhưng hổng biết mọi người răng hè? Mặc dù bữa trước cũng đã đánh tiếng rùi, nhưng trong lòng cũng thấy ngài ngại (dzụ ni mới à nghe, hồi trẻ luôn tự tin, chừ già bỗng thấy nhột nhạt. Hic hic!)
      Tắm, thay đồ xong thì “nó” hỏi mình muốn ăn gì?
      -         Coi chỗ café, có chi ăn nấy em à.
      Nâu là quán café hai chị em ghé đến. Hồi hộp theo “nó” lên lầu… Cụ Nô đã có mặt tự bao giờ. Hổng biết có bắt tay chào nhau không, sao ta hổng nhớ nổi dzị cà? (cảm xúc lần đầu gặp mặt hình như là vô cùng bối rối). Sau khi an tọa, mình chọn món miến cua, “nó” bánh cuốn không chả.
      Nhà bếp phải đi chợ, nên hơi lâu. Khi đem món ăn lên thì … cả hai đều không hài lòng về món mình đã chọn, nên làm phép giao hoán và cuối cùng đều thất vọng, bởi chất lượng và khẩu vị quá tệ.
      Mùm xong thì cà phê đem tới. Cụ Nô hết sức “vô lăng” đã khuấy sữa và gắp đá bỏ café cho hai chị em.
      Ngồi chút, “nó” gọi điện mời đại ca Cuồng Từ, hăm dọa AQ sẽ leo cây, nếu buổi chiều AQ hổng ghé quán Sáu Trình (may mà AQ nhận lời, chớ không là "nó" hăm mặc váy leo cây đó nghe). Cụ Nô gọi điện cho bác Tường, cho hs Lê Vũ (đại diện, vì “o” mắc đi chơi Trà Cú) hẹn chiều gặp mặt. Gọi tiếp cho đại ca Phù Vân - Đặng Cước mãi tới lần thứ 3 mới được. Còn bác Hotle thì mình alo. Khoảng 10ph sau đại ca có mặt. Mình cũng gọi điện cho Lan Phương bên KTV, hẹn hò. Được biết ba của em đã mất được 6 tuần. Vậy mà mình chẳng biết chi. Thiệt quá vô tình!
      Câu chuyện sơ giao của bốn “đương sự” cùng vài câu chuyện tiếu lâm được chấm dứt khoảng gần 10g,  để hai đại ca Hotle và Nô tranh thủ đi mần.
      Hai chị em tranh thủ viếng Chợ Đầm, thấy sản phẩm gáo dừa được bày bán khá nhiều trong các gian hàng lưu niệm. Tranh thủ chụp mấy pô ảnh. Dạo quanh kiếm chi bỏ bụng buổi trưa.
      Cầu được ước thấy, món bánh căng mình thích kia rùi. Tắp lợi, hai chị em làm 1 bụng no căng.
      Ghé hàng khô, mua mực cơm hấp, khô kèo biển, khô cá khoai (loại ni xã xệ mê nhứt) và món mà mình đặc biệt thích, ấy là sứa muối.
      Xong chuyện tham quan mua sắm, hai chị em karaoke luyện giọng
      Bất ngờ khi “nó” cất giọng, sao hai chị em lại có chất giọng giống nhau thế! Và bất ngờ hơn khi nó chọn và cháy cảm xúc cùng những bài hát trùng với người bạn của mình. Hai chị em thay nhau nghêu ngao hết 3 tiếng đồng giờ thì go home.
                                                                                        (chưa hết)

Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

MỘT CHUYẾN ĐI CHƠI


      Cô con gái nuôi gọi điện, nhắn tin: mẹ ra con chơi nhé, con sắp đi rồi.  Con muốn đưa mẹ đi thăm Phan Rang – Tháp Chàm.
      Hẹn hò mãi, và rồi cuối cùng quyết định. Sáng thứ sáu sẽ ra Nha Trang thăm nhóm bạn, sáng thứ bảy lên xe trở vào Phan Rang.
      Trưa thứ năm gọi điện khắp nơi. Nào là Trà Lan Viên, Phương Nam, Phương Trang, Mai Linh, Cúc Tùng,… Hết vé đêm nay rồi chị. Ui cha là hoảng, khi đã fix  tất cả. Gọi cho hãng xe Liên Hưng, may quá, còn vé chuyến cuối 22g30. Thế là an tâm 9g30 sẽ có mặt tại Bến xe Miền Đông.
     Chiều xẩm tối, đang chọn mấy cái quần đùi cho xã xệ và con trai thì điện thoại reo.
      -         Em đang ở đâu?
      -         Dạ, ở chợ.
      -         Em đi Nha rang hả?
      -         Dạ. (im lặng…) Chợ ồn quá, chút em về sẽ gọi lại.
Chô cha, mất hồn! sao “xã xệ” biết mình đi Nha Trang rứa hè? Gọi điện cho con gái Út: “Dạ ba không gọi cho con”. Rứa là chàng gọi về nhà rùi! Thôi kệ, đi thăm cháu nội trước đã rồi tính. Đến nhà xui gia. Con dâu đi Mộc Bài chưa về. Hun cháu nội Coca, Pepsi chưa kịp đón, vì con trai đi đá banh chưa về. Tặng xui gia đôi giày, gửi cho con dâu đôi xăng đan. Dăm điều ba chuyện, tới 8g. Mở điện thoại thấy lời nhắn của xã xệ: “Chúc em đi chơi với bạn vui vẻ, Su đang sốt ở nhà”. Cuống cuồng gọi về nhà.
      -         Em sao rồi con?
      -         Dạ, nó mới bị sốt và ói hồi chiều.
      -         Uh, để mẹ mua thuốc.
      Thế là ba chân bốn cẳng ra xe về. Bụng rối rắm, trời mưa. Sao khéo thế hổng biết!
      May quá, về tới nhà thì trời ngớt mưa, cháu nội cũng hết sốt, đang chơi với em. Gọi điện cho xã xệ lấy điểm.
      -         Dạ, em đây. Su nói chuyện với ông nội nè.( đưa máy cho cháu nội)
      -         Su sao rồi?
      -         Dạ, con hết sốt rồi “ngội”. Con đang chơi với Cà Rốt….

      Xe đến Phan Rang thì trời vừa sáng tỏ. Bình minh thật đẹp. Thấp thoáng những ngôi nhà dưới những hàng dừa… làm ta xao động…
      Cam Ranh. Một vườn dừa trồng như vườn cao su thẳng hàng ngay lối… bao suy nghĩ cho cây dừa…
                                                                                                                                (vẫn còn)

Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

BÀI VIẾT TỪ MỘT NGƯỜI BẠN CÙNG TUỔI BÍNH THÂN


BÀI VIẾT TỪ MỘT NGƯỜI BẠN
CÙNG TUỔI BÍNH THÂN

Lục tìm lại những bài viết từ những người bạn. Đây không nhằm mục đích gì ngoài sự lưu giữ ân tình và kỷ niệm với cuộc đời.
Anh là bloggser Hồng Đăng.

Chị Kim Thanh là người không cần phải giới thiệu. Các báo đã viết về chị khá nhiều, về tài năng, niềm say mê, về những trăn trở hoài bão, cả về những phần thưởng và danh hiệu chị đạt được trong những năm tháng "lăn lộn" bên cây dừa và trái dừa. Phải trải qua biết bao nhọc nhằn và gian nan, để nay vững danh là “Phù thủy gáo dừa” - một cái tên độc nhất vô nhị! Bạn chỉ cần bỏ ra vài giây để search cụm từ “Phù thủy gáo dừa” trên Google là có ngay nhiều thông tin về chị. Bạn cũng có thể chỉ đơn giản click vô dòng tên Kim Thanh là đến ngay được blog của chị.
Tôi may mắn quen biết chị hơn một năm nay, thông qua blogging. Ngoài đời chị cởi mở, dễ gần và duyên dáng hơn trên báo chí rất nhiều. Một nữ doanh nhân nhỏ nhắn, nhanh nhẹn và đầy nữ tính. Tôi không thấy hình ảnh nào của chị mà thiếu được cái laptop, một con người làm việc luôn tay, và cả luôn mồm nữa
!
Thực ra, tôi không viết mấy dòng này để ca ngợi Kim Thanh, vì tôi biết điều đó là thừa đối với chị. Tôi là một người bạn của chị, vì cùng tuổi và hợp tính, nên chúng tôi giao tiếp thoải mái như bạn lâu năm, lâu lâu hú nhau đi uống cà phê tán dóc. Ngay từ những lần gặp đầu tiên, tôi đã phàn nàn cái tên gọi đã gắn với người bạn nhỏ nhắn này: Phù thủy gáo dừa!
Vẫn biết “phù thủy” nghĩa là là tài năng, là sự biến hóa bất ngờ, là điều gì đó phi thường – vì qua bàn tay chị, các mảnh gáo dừa vô hồn bỗng trở nên những vật dụng thiết thực, đẹp và bền, và thần kỳ hơn nữa, chúng trở nên những tác phẩm mỹ nghệ độc đáo như tranh, bình, vật trang trí nội thất… Gọi là “phù thủy” đáng lắm chứ! Nhưng tôi vẫn tức, tức vì trong dân gian, Việt Nam cũng như phương Tây, khái niệm “phù thủy” hàm chứa nội dung là ác độc, là ăn thịt người, là biến các em bé thành chim thành cừu, với hình tượng một bà già xấu xí cưỡi trên cây chổi
! Huhu. Bất công quá đi. Nhưng có từ nào thay thế được từ “phù thủy”? Tôi đã từng nghĩ đến “bà tiên gáo dừa”, “chúa gáo dừa” rồi “công chúa gáo dừa”, mà chưa ổn, vì chúng vừa gượng ép vừa “chưa tới” khi dùng nói về chị.
Nói với Kim Thanh điều này, chị chỉ cười trừ, nhưng tôi đoán, chắc rằng cũng đã có lúc chị từng “lăn tăn” với cái tên “Phù thủy gáo dừa”, một cái tên nghe sắc lạnh nhưng thật chính xác khi nói về cái nghiệp chị đang theo đuổi. Đơn giản, danh hiệu phải do người đời mến tặng, đâu phải để tùy tiện “tự phong”!
Biết vậy, nhưng tôi vẫn ấm ức.

Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012

MỘT THOÁNG NGẨN NGƠ


     chùm thơ
 MỘT THOÁNG NGẨN NGƠ


 
I.        chiếc răng khểnh nhỏ xíu
       biết đùa khi em cười
       hay thẹn thùng lấp ló
       để lòng tôi chơi vơi


II.       một thoáng thôi
          ngẩn ngơ
          trước đồng tiền má lúm
          đôi mắt cười nhắm tít
          cũng nên thoáng ngẩn ngơ


III.      hoa tigon nhỏ
          màu hồng
          nở rộ bên rào nhà ai
          cô bé có bím tóc dài
          đang nhón chân
          lén hái
          vô tình anh nhìn thấy
          để rồi
          ngẩn ngơ hoài...

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

NHỮNG ĐIỀU RẤT THẬT TỪ THẾ GIỚI ẢO (2)

VỀ MỘT NGƯỜI CHỊ

       Chị có nick mame là chieuchieu. Chị đã như bà tiên, cho em chiếc gậy để em thực hiện đam mê, nhưng em vẫn chưa làm được điều đó.
      Em nợ chị niềm tin, bởi em chưa làm được điều chị mong muốn, ấy là phát triển ổn định cho Dừa Việt.
      Và hôm nay, em tìm lại được bài viết của chị về em...
      Đọc lại, em buồn và ray rứt quá.
      Chị.
      Chị ơi, cho em hẹn lại vài năm nữa chị nhé. Em đang phải tạm dừng sản xuất vì xưởng em đang nằm trong diện di dời để chường chỗ cho khu đô thị mới. Em xin post lại bài của chị viết cho em ngày xưa, cùng đường link. Tất cả từ tấm lòng và sự biết ơn của em…
      Và bài viết đó là đây

http://vn.360plus.yahoo.com/chieuchieu0602/article?mid=26&fid=-1

Tôi được Kim Thanh đưa đi thăm xưởng Dừa Việt ở Củ chi .
Tôi vốn yêu thích công việc thủ công, rất mến mộ cái đam mê đánh thức Gáo dừa VN của Thanh, càng nể phục cái ý chí thực hiện đam mê ấy.
Gặp Thanh lần đầu, hỏi thăm “lý lịch”, tôi lý giải được tại sao Thanh lại có được cái ý chí ấy – Gương mặt nhỏ nhắn, bướng bỉnh; Vóc người rắn giỏi, mạnh mẽ. Có phải đấy là những tố chất trời cho ? ? ? hay là cả kết quả của quá trình tôi rèn từ cuộc sống ! ! ! Đặc biệt, cái lý lịch “Biệt động thành” từ khi còn niên thiếu - Chính là chìa khóa giúp tôi giải mã về Thanh.
Người ấy đây: với nụ cười “tới bến”, luôn trong tư thế sẵn sàng cho những chuyến đi.

  Tôi đã được bước vào ngôi nhà làm toàn bằng dừa của Thanh. Từ ngôi nhà đến bàn ghế, vật trang trí . . . đều từ dừa.
 
Qua tấm gương có khung bằng vật liệu Gáo dừa, các bạn có thể thấy một phần của Ngôi nhà Dừa. Từ nền nhà lên đến mái, cột nhà cao chót vót, loáng bóng . . .
Ngôi nhà DỪA với giá thành khá cao so với các vật liệu khác, đủ nói lên sự đam mê của chủ nhân đối với cây dừa Việt.
Bữa nhậu đơn giản và vui vẻ trên bộ bàn ghế bằng dừa. Cả những đôi đũa cũng từ thân dừa đấy.
 
Tiếc là tôi chưa được xem những công đoạn sản xuất. Vì đến vào buổi trưa nên chỉ kịp ăn rồi về , nhưng tôi cũng hiểu được 1 phần khó khăn của Thanh.
Theo cảm nhận của tôi, cái khó lớn nhất của Thanh lúc này là Con người.
Thanh chưa gặp được người có cùng chí hướng trong niềm đam mê Gáo dừa. Hầu hết đều chỉ quan tâm đến phần xác. Riêng Thanh, Thanh quan tâm cả phần hồn. Cái phần hồn đã làm Thanh mê đắm, đến mức chịu đơn lẻ trên con đường trần mà bồng bềnh, huyền ảo.
Với tôi , vốn là người thực dụng, tôi cũng mới chỉ thấy ở Gáo dừa cái phần xác của 1 thứ vật liệu cho công việc thủ công mà tôi vốn yêu thích. Nhưng tôi khâm phục ý chí và nghị lực ma quái của em Phù-thủy-gáo-dừa này .

Thứ Bảy, 16 tháng 6, 2012

CHÚT LÃNG MẠN



CHÚT LÃNG MẠN


Một thoáng cô đơn
Hòa trong gió
Nhớ bóng vai gầy
Ai có hay
Chiều nay
Thoảng nhẹ
Hồn thương nhớ
Man mác tình anh
Theo gió bay ....

Thị Nghè 1983

________________

   Một điều lạ, là tôi thường làm thơ tình từ cảm xúc của đàn ông.
   Chị bạn cùng học tôi nói: em có cá tính của 1 thằng con trai.
   Một đồng nghiệp nói: chị không biết yêu.
   Một họa sỹ nói: chị yêu bằng cảm xúc của người khác.
   Có lẽ người họa sỹ này nói đúng nhất.

   Tôi có 2 chị gái đều đã lớn và có 3 cậu em trai nhỏ. Xóm không có con gái, nên tuổi thơ của tôi suốt ngày nghịch phá, đánh nhau với lũ con trai cùng trang lứa. 13 tuổi, đi bộ đội. Đơn vị huấn luyện, có 2 chị nữ: chị "nuôi" (nấu cơm) và chị y tá, tôi học cả ngày với các anh. Còn nhỏ không phân biệt giới tính, lúc ngủ với mấy chị, khi sang nhà mấy anh, thích ngủ đâu cũng được. Đùa giỡn nghịch ngợm chẳng khác gì con trai, nên có anh nói: phải gọi mày là đực Phương chứ không thể gọi cái Phương được. Mày phá quá!
   Ra Bắc, tôi cũng luôn được các anh chị trong lớp cưng chiều. Khi trở thành thiếu nữ, vẫn cứ hồn nhiên mà chẳng biết e thẹn ngượng ngùng. Lớn lên chút nữa, đôi khi bất chợt cảm nhận được tình cảm của mọi người và đã ghi lại những cảm xúc đó bằng những bài thơ tình mang tâm trạng của họ.
  Bây giờ cũng vậy, bạn trai và bạn gái như nhau, không xấu hổ và cũng chẳng quan tâm đến những lời trêu ghẹo của mọi người. Bằng tấm chân tình, tôi sống và vẫn hồn nhiên như thuở nào…
  Và có phải đây là 1 dạng bệnh lý?

Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012

VỀ NHỮNG NGƯỜI BẠN HỌC (07)


   NGUYỄN THỊ SONG AN 

     
     Năm lớp 6, mình và bạn cùng đạt giải nhất đơn ca, với phần thưởng là 10 cuốn tập. Bạn có giọng trong và thánh thót, còn mình thì chất nữ trung của giọng mũi nên được nhạc sỹ Huỳnh Thơ ráp thành đôi song ca và dạy cho những bài hát mới, đi "bè", để phát trên đài Phát thanh Giải phóng. Lên lớp 7 thì mình mới học chung lớp.
      Nhớ lần giao lưu văn nghệ với trường 2 Tết năm 1972,  bài hát “Chú giải phóng quân ơi!” của nhạc sỹ Huỳnh Thơ đã khiến chúng ta suýt sặc trên sân khấu khi cả 2 cùng nghĩ tới đoạn cuối của bài hát bị xuyên tạc: “các má nấu bánh tét, các cô các dì chiên chả giò. Còn chúng cháu, chúng cháu tha hồ ăn no, chúng cháu tha hồ ăn no”. Sau đó thì mình bị "bis" khi hát bài Hàng cây ơn Bác (có lẽ do hiệu ứng vì nụ cười "híp mí" từ bài song ca ban nãy của chúng mình).
      Bạn cần cù chịu khó, còn mình thì suốt ngày chỉ vẽ vời, thêu thùa may vá, khuya khuya thì ôm cây đàn ra bờ giếng độc tấu, nên Thanh Tú có nói: hổng thấy mày ở không để học bài (mình có thói quen giơ tay phát biểu, làm bài tập ứng dụng nên thường là thuộc bài tại lớp). Do chúng ta học khác tổ,  không cùng ở 1 phòng, nên ít chơi với nhau, nhưng rất quý mến nhau, vì bạn và mình có cùng sở thích ra bờ giếng để đàn vào những đêm trăng sáng và vẽ vu vơ…
      Khi con bạn lớn, nhân buổi họp mặt, bạn nói với mình: con gái tao giống mày, thích vẽ và vẽ rất đẹp. Hồi đó thấy mày vẽ đẹp, đàn hay, tao thích nên bắt chước học theo…
      Ui chà, cái vụ ni khi nớ mới biết. Mà cũng nhiều bạn nữ khối mình chơi đàn ghita  lắm à (và cũng đã có bạn nói như Song An vậy). Mình thầm nghĩ mà trong lòng "ngất ngây". Nhân vụ này, “nót” ra mới hiểu tại sao các bạn trường 2 mỗi khi vào trường 8 phải hỏi thăm và cố nhìn mặt TP là rứa (lời Phượng B nói).
      Té ra, mình cũng 1 thời được ngưỡng mộ chớ bộ! Còn té “dzô” thì ui thui là chán, bởi cái sự lười biếng ham chơi, nên chỉ làng nhàng học sinh tiên tiến cùng những trò nghịch phá hết sức tào lao.
       Nhớ vụ hồi hè lớp 7 (1973), khi mình sơ tán ở Đồng Bả, bạn đã tiu nghỉu ra bờ suối báo rằng: “cờ đỏ” hổng thèm quan tâm tới chuyện mình và Thị Bình giả “ếch cặp”. Thế là vở kịch tình nhân của chúng mình công toi với bao công sức mượn đồ các bạn nam để thử, rồi xin thuốc lá cho Thị Bình tập "phì phèo". Muốn “kế quỷ, kề ma” mà hổng ai chứng nhận. Tiếc thiệt!
      Khi về Saigon, qua nhiều buổi họp mặt chuyện trò, chúng ta biết mình còn có mối thân tình khác, ấy là bên gia đình “xã xệ” mình và gia đình bạn rất thân thiết.
      Bạn vừa giảng dạy bên Đại học Kinh tế, vừa phụ trách việc quản lý cho công ty in ấn bao bì của gia đình (nếu không vì chuyện của Phước, bạn đã làm xong tiến sỹ ở Hà Lan). Công việc vất vả, bạn mỏng tang, nhưng xinh hơn hồi nhỏ rất nhiều. Nay lại thêm chuyện không vui, nên càng mỏng hơn...
      Bạn bè, ai cũng thương quý bạn.
      Song An, cố lên, cố lên, cố lên!

Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

XIN ĐƯỢC CHIA SẺ CÙNG ANH


XIN ĐƯỢC CHIA SẺ CÙNG ANH

 
         Mỗi lần say, anh lại thấy cô đơn và gọi điện cho tôi. Biết động viên anh thế nào khi tôi là kẻ thứ 3 vô tình. Động viên anh, chia sẻ cùng anh cũng chỉ là những câu hỏi thăm sức khỏe, gia đình, công việc và sự im lặng lắng nghe.

        Tôi quý trọng anh ở sự hồn hậu chân tình. Anh quý mến tôi bởi lòng nhiệt thành với công việc. Người ấy của anh thì sợ anh yêu tôi nên đã làm nhiều điều tổn thương đến anh. Cô ra sức tỏ ra rằng mình là người hấp dẫn, có thể làm xiêu lòng bất cứ đấng mày râu, dù trong lòng luôn nặng nỗi đau của sự ghen tuông mất mát. Còn tôi thì vào blog của anh để buông lời khinh bỉ ám chỉ cô. Thế là họ cãi nhau...

        Chỉ biết im lặng mỗi khi online thấy nick anh sáng đèn mà trong tôi là sự khắc khoải khôn nguôi khi bên tai luôn văng vẳng lời trách móc của anh: Công lớn nhất của em là đã phá nát bét tình yêu của anh!

       Lòng tự trọng và sự kiêu hãnh của một người đàn ông không cho phép anh quay lại mối tình ấy, nhưng tôi biết anh đang hết sức cô đơn. Nỗi cô đơn ấy vẫn luôn trở về và anh vẫn gọi cho tôi mỗi khi say, để kể chuyện về người ấy của anh. Cô đã nhận ra rằng không ai có thể thay thế anh trong con tim đang rớm máu bởi sự hờn ghen của cô. Anh đã cảm ơn cô đã cho anh những phút giây hạnh phúc, nhưng tất cả nay đã là quá khứ. Và tôi hiểu, mảng trống trong lòng anh hiện hữu như mảnh vá của đời.

      Hết sức chia sẻ cùng anh nỗi trống vắng này bằng sự im lặng lắng nghe và cầu mong anh sớm bình yên.
__________________________

      Bài này được viết từ 22:35 -19/03/2010 bên vnweblogs, hôm nay "cọp" về đây.
      Cũng như ngày xưa, hôm qua, anh lại gọi cho tôi khi đang say để hỏi thăm các con của tôi, nhắc đến những bài viết cảm động của tôi về gia đình tôi ngày xưa và nhắc lại lần đầu thấy ảnh của tôi, cứ ngỡ tôi là phụ nữ Huế, bởi nét mô phạm thể hiện trên gương mặt, bởi nụ cười mỉm ẩn chứa nhiều ngạo nghễ, và hơn hết là mấy câu thơ tôi tự trào về mình:
     "Có mụ điên làn thang góc chợ
     Mụ mẫm nhìn chiếc gáo dừa khô
     Và nhặt lấy nâng niu, trăn trở
     Để thổi vào ngọn lửa hồi sinh..."

     Và anh là nhà văn Hồ Tĩnh Tâm.

Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2012

VỀ NHỮNG NGƯỜI BẠN HỌC (06)


LÝ HỮU PHƯỚC

          Trong nhóm Út ít của lớp, bạn là người học giỏi nhất. Bạn có 3 xoáy, có lẽ vì thế, nên bạn thông minh hơn mọi người. Bạn tên Lý Hữu Phước, việt kiều Campuchia, mồ côi cha. Bạn có đôi mắt to, đẹp, không thua gì Minh Trí. Ẩn trong mắt bạn là  nỗi buồn xa xăm. Có một lần, trong giờ giải lao ở lớp, nói bạn ngồi yên, tôi hồn nhiên vẽ đôi mắt bạn để so sánh với mắt của Minh Trí. Rốt cuộc tôi rút ra một kết luận: "mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười…hì hì..."
          Ngày ra đón bạn trai học nước ngoài về (1980), tình cờ tôi gặp Song An đem hoa ra sân bay đón bạn. Sau đó thì hai bạn cưới nhau. Bạn học ngành in ở Kiev, khi về nước làm giám đốc Công ty Tem thành phố HCM. Sự thật thà đã khiến bạn bị khách hàng lừa nhiều tỷ đồng, nên bị cách chức. Song An đang làm luận văn tiến sỹ ở Hà Lan phải bỏ về, đề giải quyết việc gia đình.
          Chúng ta cùng học một lớp, nên thi thoảng họp mặt đột xuất khi có thầy cô ở Hà Nội vào chơi. Lần ấy, chúng ta ngồi đối diện nhau, bạn nhắc tôi: “TP, xem lại bàn tay. Tuổi già thể hiện rõ nhất nơi bàn tay và cổ”. Tôi cười mà rằng: “Già hung rồi Phước ơi, tay chân có nghĩa lý gì!”. Bạn hết sức nghiêm túc: “TP nhìn Song An nè! Nói vậy, chớ phụ nữ rất cần chăm sóc bản thân, nhớ mua kem dưỡng da đi!”
          Tôi cười thầm “Thằng ni, bữa nay ra chiều quan tâm tới bạn dữ ha!”, nhưng trong bụng cũng nhột và phải nhìn lại đôi tay nhăn nheo như bà già 80 của mình. Ừ, bạn nhắc vậy, mình cũng nên chăm sóc bản thân 1 chút.
          Hay tin bạn đi Mỹ. Cứ ngỡ, bạn sang thăm con. Nghe nói bạn đi theo tiếng gọi của con tim cùng cô thư ký. Tôi không nghĩ vậy, bởi chúng ta cùng học với nhau từ bé, bạn lại hiền lành thật thà…
          Hai bạn ly dị. Song An mảnh mai nay lại càng mảnh mai hơn, Phước có biết không?

Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

NGÀY XƯA


      NGÀY XƯA...
      Nhân cuộc họp bạn, ông hỏi thăm được số điện thoại và gọi cho bà.
      Nhiều năm không gặp, không tin tức, cuộc điện thoại như cánh cửa mở ra miền ký ức...
      Rằng ngày xưa, ngày xưa, bà luôn hồn nhiên trong sáng... Rằng ngày xưa, ngày xưa, không vì ghét những ánh mắt soi mói mỗi khi sang thăm bà... Rằng ngày xưa, ngày xưa, cái thời trẻ trai ông quá nhiều tự ái... Rằng ngày xưa, ngày xưa…
      Giờ đã 2 thứ tóc, ông vẫn còn ám ảnh mãi ngày xưa…
     

      Nhân chuyến đi công tác, bà thông báo, nhóm bạn cùng trường tổ chức họp mặt. Bà nói vị trí và giờ xe đến, ông thổn thức mong chờ. Mắt nhòe đi khi thấy bà bước xuống xe..., để bà đi gần trăm mét ông mới hoàn hồn và cho xe nổ máy.
      -    Em à? Giọng run run ông hỏi.
      -    Dạ?
      Giật mình bà quay lại. Họ bối rối nhìn nhau… Bà dịu dàng trong chiếc áo bà ba, ông thêm hàng râu con kiến với nét phong trần lãng tử thuở nào…
      33 năm. Hơn nửa cuộc đời lạc mất nhau, giờ đối mặt, họ muốn nói nhiều lắm, nhiều lắm những ẩn chứa trong lòng.
      Nhưng.
      Hoàn cảnh không cho phép.

Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2012

CON THI TÚ TÀI



Út cưng của mẹ

Con yêu, hôm nay cả nước rộn ràng ngày thi tú tài. 
Lẽ ra con của mẹ đã thi từ 2 năm trước, nếu không mắc bệnh nan y. Đã qua rồi những ngày tháng kinh hoàng phải không con yêu? Con đã và sẽ vượt qua tất cả và đứng vững trên đôi chân của mình. Mẹ luôn tin nơi con Út cưng của mẹ!
Trên đường đưa con đến trường, lòng mẹ nôn nao. Nhớ lại ngày đưa anh Hai con đi thi cấp 1, thấy anh Hai tung tăng chạy vào cùng các bạn, mắt mẹ nhòe đi. Lúc ấy mẹ nhớ lại ngày đầu tiên thi vào đệ thất của mẹ. Mẹ Phú đưa mẹ đi thi. Trước đó 1 ngày, mẹ Phú đã đến trường để xem sơ đồ phòng thi. Về thủ tục thì chế độ cũ không cầu kỳ như ta bây giờ. Thí sinh tự động đến phòng thi chờ điểm danh chứ không có buổi tập trung làm lễ…
Hôm nay, đưa con vào trường thi, con cũng dáo dác tìm bạn. Hôn và mong con thi tốt,mẹ gọi điện cho ba, báo tin con đã vào trường. Nhìn con tíu tít cùng bạn bè, mẹ lại nhớ lần thi tốt nghiệp cấp 3 của mẹ (1985). Lúc ấy, mẹ đang mang thai anh Ba con. Bụng khệ nệ vào tập trung trong ánh nhìn thương cảm của mọi người. 
Kỳ thi ấy với mẹ thật ngoạn mục. Vừa chép đề thi môn văn xong, mẹ không thể nào cưỡng lại được cơn buồn ngủ. Thế là gục đầu xuống bàn “phê”. Không biết được bao lâu thì thầy giám thị đến gõ vào vai bảo mẹ thức dậy làm bài. Và tất nhiên, mẹ đã làm ngon lành, vì sở trường của mẹ là phân tích thơ.
Buổi chiều thi môn Hóa. Ok, không có gì phải suy nghĩ, vì mẹ đã từng là cán sự Hóa mà.
Sáng hôm sau thi môn Vật lý. Làm xong hết phần bài tập và 1 câu lý thuyết về điện, mẹ ngồi ngắm mây lãng đãng bay ngoài trời. Thầy giám thị đến cầm bài thi của mẹ lên xem. 
-    Chữ đẹp, làm bài tốt. Còn câu này sao không làm nốt?
-    Dạ không thuộc thầy ạ!
Nhìn lên bàn trên, thầy giám thị nói với 1 bạn trai:
-    Này, anh này làm xong rồi, đọc cho chị ấy chép đi!
Thế là mẹ được 1 bài thi hoàn chỉnh. 
Chiều hôm đó thi toán. Môn toán với mẹ cũng không đáng bận tâm. 
Tháng 10, lễ mễ bụng gần tới ngày sanh, tiếp tục vào thi đại học. Và khi anh Ba con mới hơn tháng tuổi, mẹ đã bế vào dự buổi lễ khai giảng.
Khi con được 10 tháng tuổi(1992), lúc ấy đã gần 40 tuổi, mẹ lại tiếp tục trở lại giảng đường đại học để học văn bằng 2, ngành Châu Á học đầu tiên của đại học Tổng hợp.
Và cách đây đúng 2 tuần, mẹ cũng đã trở lại trường thi. Đầu vào sau đại học.
Con ạ, học để có cái nhìn rộng hơn với cuộc đời, học để được cống hiến nhiều hơn. Đó là suy nghĩ của mẹ. Bởi mẹ hiểu kiến thức là vô tận, là sự cóp nhặt không mệt mỏi. Và mẹ đang làm điều đó…
Trước khi viết những dòng này, mẹ cũng đã kịp nhắn thêm cho con những lời yêu thương.
Và lại 1 lần nữa mẹ mong con thi tốt! Mẹ yêu con, Út cưng của mẹ.