7g30 xe tới bến. 
      Cái tật già chuyện 
với cu cậu kế bên, chưa kịp bước xuống xe thì “nó” gọi. 
      -         
Chị đang xuống đây!
      Hai chị em ôm nhau 
cuống quýt. Tại sao phải đi khách sạn khi mình đã từng có những năm tháng bụi bờ 
trong chiến tranh? Thế là “đèo” nhau về nhà “nó”. 
      “Nó” hỏi mình muốn 
gặp ai? Chô cha, ai cũng muốn gặp ráo, nhưng hổng biết mọi người răng hè? Mặc dù 
bữa trước cũng đã đánh tiếng rùi, nhưng trong lòng cũng thấy ngài ngại (dzụ ni 
mới à nghe, hồi trẻ luôn tự tin, chừ già bỗng thấy nhột nhạt. Hic 
hic!)
      Tắm, thay đồ xong 
thì “nó” hỏi mình muốn ăn gì? 
      -         
Coi chỗ café, có chi ăn nấy em à. 
      Nâu là quán café 
hai chị em ghé đến. Hồi hộp theo “nó” lên lầu… Cụ Nô đã có mặt tự bao giờ. Hổng 
biết có bắt tay chào nhau không, sao ta hổng nhớ nổi dzị cà? (cảm xúc lần đầu 
gặp mặt hình như là vô cùng bối rối). Sau khi an tọa, mình chọn món miến cua, 
“nó” bánh cuốn không chả. 
      Nhà bếp phải đi chợ, nên hơi 
lâu. Khi đem món ăn lên thì … cả hai đều không hài lòng về món mình đã chọn, nên 
làm phép giao hoán và cuối cùng đều thất vọng, bởi chất lượng và khẩu vị quá tệ. 
      Mùm xong thì cà phê đem tới. Cụ 
Nô hết sức “vô lăng” đã khuấy sữa và gắp đá bỏ café cho hai chị em. 
      Ngồi chút, “nó” gọi điện mời 
đại ca Cuồng Từ, hăm dọa AQ sẽ leo cây, nếu buổi chiều AQ hổng ghé quán Sáu 
Trình (may mà AQ nhận lời, chớ không là "nó" hăm mặc váy leo cây đó nghe). Cụ Nô 
gọi điện cho bác Tường, cho hs Lê Vũ (đại diện, vì “o” mắc đi chơi Trà Cú) hẹn 
chiều gặp mặt. Gọi tiếp cho đại ca Phù Vân - Đặng Cước mãi tới lần thứ 3 mới 
được. Còn bác Hotle thì mình alo. Khoảng 10ph sau đại ca có mặt. Mình cũng gọi 
điện cho Lan Phương bên KTV, hẹn hò. Được biết ba của em đã mất được 6 tuần. Vậy 
mà mình chẳng biết chi. Thiệt quá vô tình!
      Câu chuyện sơ giao của bốn 
“đương sự” cùng vài câu chuyện tiếu lâm được chấm dứt khoảng gần 10g, 
 để hai đại ca Hotle và Nô tranh thủ đi mần. 
      Hai chị em tranh thủ viếng Chợ 
Đầm, thấy sản phẩm gáo dừa được bày bán khá nhiều trong các gian hàng lưu niệm. 
Tranh thủ chụp mấy pô ảnh. Dạo quanh kiếm chi bỏ bụng buổi trưa. 
      Cầu được ước thấy, món bánh 
căng mình thích kia rùi. Tắp lợi, hai chị em làm 1 bụng no căng. 
      Ghé hàng khô, mua mực cơm hấp, 
khô kèo biển, khô cá khoai (loại ni xã xệ mê nhứt) và món mà mình đặc biệt 
thích, ấy là sứa muối. 
      Xong chuyện tham quan mua sắm, 
hai chị em karaoke luyện giọng 
      Bất ngờ khi “nó” cất giọng, sao 
hai chị em lại có chất giọng giống nhau thế! Và bất ngờ hơn khi nó chọn và cháy 
cảm xúc cùng những bài hát trùng với người bạn của mình. Hai chị em thay nhau 
nghêu ngao hết 3 tiếng đồng giờ thì go home.
                                                                                        
(chưa hết)
 
 






