Trang

Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

THỔN THỨC


         
     Chỉ đơn giản là đẹp, trang phục giản dị, không trang sức, nét kiêu sa của nàng toát ra từ phong thái. Sự nguyên khôi của tâm hồn tạo nên nét thánh thiện, khiến không ít người nghĩ nàng từng là nữ tu. Ánh mắt xa vắng nhưng lại nồng nàn khi cười, đủ để đàn ông cảm nhận sự quyến rũ từ nàng.
      Bằng nét mặt vô cảm khi nghe những lời tán tỉnh, dùng công việc để quên đi trống vắng, bởi chỉ có nàng mới hiểu sự mong manh của tâm hồn mình sau đổ vỡ của mối tình đầu …
      Biến cố của cuộc đời ông đã kéo nàng trở về với chính con người thật của mình. Con tim nàng thổn thức trong sự cô độc và kềm nén của ông. Họ đến với nhau bằng sự sẻ chia thông cảm và có lẽ tự trong tiền kiếp họ đã là của nhau…


(còn nữa)

Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

LUNG LINH ĐỜI


                                                                                             

Những đóa hoa trà lả chả rơi khi cơn gió thổi qua.
Mặt đất ráp thô được che phủ phần n
ào bởi những cánh hoa trắng tinh khôi, bỗng trở nên huyền ảo dưới ánh nắng lung linh .
Dẫu đã lìa cành, những cánh hoa vẫn lung linh, vẫn đẹp dưới nắng và gió, bởi nó biết che đi sự
thô ráp  của mặt đất.
Chợt ngộ ra rằng, nếu biết  làm đẹp cho đời, dẫu có tàn, hoa vẫn cứ lung linh. Và mặt đất dẫu có ráp thô, nếu biết đón nhận những cánh hoa tàn,
dưới nắng và gió nó cũng trở nên lấp lánh …

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

VỀ NHỮNG NGƯỜI BẠN HỌC (05)


LÊ THANH TÚ
Sau khi được phân vai vế trong lớp, nhóm Út của chúng tôi gồm 3 nữ (bạn, tôi và Minh Trí - được viết ở bài trước), 2 nam (Phước, Hùng), nhóm Út này học nổi nhất lớp.
Tuy cùng tuổi các bạn, nhưng 2 bạn đã là thiếu nữ, còn tôi thì vẫn “nhi đồng thối tai”. Đúng như tên của mình “Thanh Tú”, cao ráo và rất duyên dáng. Tuy thuộc nhóm Út, nhưng nhiều anh trong lớp "xiêu vẹo" vì bạn. Tôi hồn nhiên trở thành bồ câu và chứng kiến bao cuộc giận hờn cãi vã giữa bạn với người ấy của bạn. Xinh đẹp, nên bạn “bị” nhiều ong bướm, thị phi.
Bạn chỉ cho tôi cách đi sao cho đẹp, bạn xoa má tôi cho hồng khi trời buốt giá, chăm chút cho tôi như người chị chăm sóc đứa em của mình. Có chị du học ở Đức, thường gửi quà về nên bạn được 1 số bạn khác săn đón và bạn chẳng giữ lại gì. Bạn luôn nghĩ đến mọi người trước khi nghĩ cho mình.
Miền Nam giải phóng, bỗng bạn mất hút. Té ra, bạn được về Saigon trước chúng tôi, do ba của bạn làm “to”.
Gặp nhau, bạn rủ tôi về thăm nhà. Trong ngôi biệt thự to kềnh, bạn có hẳn 1 gian phòng riêng rộng rãi, tiện nghi. Còn tôi thì trở về đơn vị trong Bộ tổng tham mưu chính quyền cũ, với phòng ở tập thể. Thi thoảng chúng ta gặp nhau, bạn kể về việc học và những lời thị phi từ sự ghen tức của 1 số bạn bè. Tôi chỉ im lặng chia sẻ và sau đó thì đi học nước ngoài.
Du học trở về, mình tình cờ gặp nhau ở cung Văn hóa lao động (bạn đi bơi). Tôi khuyên bạn hãy cố để tâm hồn tĩnh lại, sau khi nghe bạn kể về những mối tình đắng cay. Bạn tròn mắt nhìn tôi nói: “Mày đó hả Trúc Phương?! Tao không ngờ giờ mày lại chững vậy!”. Tôi chỉ cười.
Bạn tốt nghiệp đại học tài chính kế toán. Năng lực giỏi nên nhanh chóng giữ chức vụ kế toán trưởng, rồi phó giám đốc, giám đốc của 1 số khách sạn lớn của hệ thống Saigontourist. Nhiều nơi mời bạn về làm. Trước khi về hưu, bạn là phó tổng của tập đoàn Golf Vietnam. Thuộc cấp của bạn, có người trước đây từng là lính của ba bạn. Họ thường "khoe" rằng đã làm lính cho 2 đời nhà bạn. Bạn thật suất sắc!
Bạn có hiếu với mẹ cha và có nghĩa với anh chị em. Nhưng không phải gia đình nào cũng trọn vẹn. Bạn luôn trăn trở với lối sống mackeno của các anh chị trong nhà…
-  Mình coffee nhé!
Bạn đã hẹn tôi vào ngày mốt, để hàn huyên về cuộc đời…

Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012

VỀ NHỮNG NGƯỜI BẠN HỌC (04)


ĐỖ MINH TRÍ
Bạn mồ côi, nhỏ hơn tôi 1 tuổi, có cái tên rất con trai: Đỗ Minh Trí.  Bạn thông minh và ngang ngạnh. Bạn có đôi mắt đẹp, miệng móm duyên, nhưng gương mặt lại không ấn tượng bởi sự thô mộc của chiếc cằm vuông hơi dài.
Chúng tôi đều là những hạt giống đỏ miền Nam, học cùng lớp, nằm sát nhau, ngồi chung bàn, nhưng không chung nhóm học tập. Chơi thân với nhau, hay chăm sóc cho tôi và cũng hay bắt nạt tôi, nên bạn bị các anh chị trong lớp có ác cảm.
Bạn thuộc tất cả những đặc điểm có trên gương mặt tôi, thuộc cả vị trí đồng tiền của tôi trên má.
Bạn mê giọng hát của tôi, nên hay bắt tôi luyện giọng cho bạn.
Bạn thích chữ viết của tôi, nên ra sức luyện, đến mọi người nhầm tưởng chữ bạn là chữ tôi.
Bạn học đều các môn, đặc biệt là môn văn. Bạn được cô giáo chỉ định làm cán sự văn. Văn của bạn khúc chiết và nhiều ý lạ, nên thường được điểm cao.
Làm gì bạn cũng rủ tôi. Đi hái sim, đi tắm, thậm chỉ cả đi vệ sinh, bạn cũng kéo tôi cho bằng được.
Bạn bày trò nghịch ngợm làm tổn thương đến người khác. Trò này của bạn lôi kéo cả tôi và 1 bạn nữa tham gia một cách hồn nhiên, vô ý thức. Do chúng tôi hồn nhiên, nên chỉ bị kiểm điểm qua loa và chóng quên, còn bạn thì đã sống khép kín sau khi bị kiểm điểm vì trò ấy.
Lên lớp trên, chúng tôi không còn học chung nên ở riêng, ít gặp và ít chơi với nhau hơn.
Tuổi nhỏ, ít sâu sắc, nên chúng tôi đều mau có bạn thân mới.
Giải phóng, chúng tôi về Nam, mỗi người một nơi. Tôi trở về đơn vị và được đi học nước ngoài. Bạn học khoa Sinh, trường Đại học tổng hợp. Khi tôi về nước, bạn hay tin và đến thăm. Chúng tôi cả ngày bên nhau ôn lại những kỷ niệm vui buồn của những ngày sống trên đất Bắc. Lúc rúc rích cười, khi lắng sâu thổn thức... Bạn thổ lộ, do giận mẹ có cha dượng, nên xem như mẹ không còn nữa. Bạn kể về sự thiếu thốn khó khăn, không đủ điều kiện làm luận văn tốt nghiệp, nên đành phải thi. Tôi rủ bạn thường xuyên đến nhà tôi chơi, để được ăn no. Bạn còn đến vài lần nữa thì tốt nghiệp ra trường.
Bạn làm biên tập viên khoa giáo cho đài Tiếng nói nhân dân tp HCM, sau đó chuyển về làm cho báo Khoa học phổ thông. Bạn là phóng viên giỏi, đầy cá tính.
Thi thoảng chúng tôi gặp nhau chia sẻ những câu chuyện về bạn, về tôi, về bạn bè cùng học...
Bẵng đi một thời gian không gặp nhau, do bạn thường đi công tác tỉnh. Sau đó tôi được tin bạn ra đi...Hầu như bạn bè không ai biết để đến tiễn biệt bạn.
Bạn chủ động từ bỏ cuộc đời trong sự cô độc khi tuổi ngoài 30.

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

VỀ NHỮNG NGƯỜI BẠN HỌC (03)


     Ông đang nhặt nhạnh lại cuộc đời từ những mảnh vỡ tình cảm sau những năm tháng tự cầm tù mình.
     Không cho giáp mặt, qua điện thoại, vợ ông đã đồng ý chia sẻ việc chăm sóc con cái cho ông, ấy là việc đưa đón con đi học mỗi ngày và lo cho nó bữa ăn trưa. Ông đã làm việc đó trong niềm hạnh phúc vô bờ, bởi từ nay ông sẽ được gặp con và viết vào nó những trang đời, không giáo điều, không áp đặt... Ông muốn mở ra cho con mình một góc nhìn cuộc đời không phù phiếm để nó trưởng thành và có trách nhiệm với cuộc đời như một thời ông đã từng sống.
     Trí tuệ, tài năng, tạo cho ông tính kiêu ngạo. Sự hèn hạ của người đời làm ông trở nên ngang tàng, bất chấp, đôi khi pha chút lưu manh. Và rồi, thất bại trong sự nghiệp, thất bại trong hôn nhân, đã khiến ông co mình trong 6 năm để thổn thức, để chiêm nghiệm…
     Giờ đây, khi trở về với đời thường, ông ngạo mạn hơn, "anh chị" hơn, nhưng lại cô độc hơn trong ngôi nhà nhỏ của mình. Không dám ngồi yên, vì sợ những toan tính đời thường làm đau đớn, ông liền tay, liền chân cho cuộc chơi của mình, ấy là gom nhặt và chắp vá những gì người đời bị đánh rơi hoặc bỏ đi để tạo ra những không gian cho riêng mình. Mỗi một vật dụng nhặt được trên đường đi, ông đều đặt cho nó một câu chuyện của sự mất mát, lãng quên cần được chia sẻ. Và ông đang làm điều đó…

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

NGƯỜI TÔI QUÝ TRỌNG


     Ông là người tôi qúy trọng, bởi sự hiểu biết và cả sự cố chấp hiện hữu.
     Ông luôn hoài niệm về quá khứ với những bài viết mang nặng niềm u uất. Nghĩ về ông, tôi luôn mang trong lòng tâm trạng trở trăn. Giá mà…., vâng, giá mà có cách nhìn thoáng hơn, tích cực hơn, biết đâu ông sẽ là một nhà nghiên cứu xã hội có tiếng.
     Ai cũng có quá khứ, ai cũng có hoài bão. Và ông cũng thế, nhưng tiếc rằng hoài bão của ông thiếu tính hồn nhiên và sự hiến dâng. Ông cũ kỹ dần theo sự phát triển của xã hội, bởi vì ông muốn thế. Góc nhìn của ông với cuộc đời quá khắc khe. Ông đã cố tình không nhìn thấy sự lao động miệt mài của giới thượng lưu, mà chỉ nhìn thấy những cuộc chơi của họ. Ông nào biết ngoài công việc, họ còn phải vật lộn với cả tâm thức, nếu giàu có vô lương thì họ còn phải trả giá cho cuộc đời mình bằng sự hư hỏng của con cái. Cuộc đời rất công bằng. Nếu bạn tích cực lao động, chịu khó học hỏi tìm tòi, năng động, sáng tạo và biết phải trái với đời, bạn sẽ thành công về mọi mặt, từ tiền tài đến công danh sự nghiệp. Chẳng ai ngồi không mà có tất cả. Những cô nàng chân dài móng đỏ, muốn moi được tiền của đại gia, họ cũng phải lao động để bán cả danh dự thể xác đấy chứ.
     Ông nhìn thấy những cuộc “khiếu kiện vượt cấp” bởi những trò gian dối, tham lam của quan chức sở tại. Điều đó không phải là nỗi đau của riêng ai, của tất cả những người có lương tâm mà còn là nỗi đau của cả dân tộc. Lịch sử sẽ được chép lại thật trung thực qua những tư liệu từ báo chí, từ những bài viết rất thật từ tấm lòng của các bloggers.
     Tôi rất quý trọng ông và hết sức chia sẻ khi ông không thể thoát được ra khỏi quá khứ một thời vàng son của ông. Và trân trọng cả những méo mó của cuộc đời ông.
     Bàn tay ta có mặt phải và mặt trái, có ngón ngắn, ngón dài. Bàn tay chính là biểu hiện của thực thể con người và xã hội. Ta có dám khẳng định rằng ta không bao giờ lưu manh không? Ta có dám khẳng định rằng ta luôn luôn làm điều tốt và vừa ý mọi người không? Ta có dám khẳng định rằng không bao giờ ta tự mâu thuẫn với chính mình không? Ta dám khẳng định rằng ta luôn hết lòng vì dân tộc này không?
     Hiểu mặt trắng mặt đen, ngón dài ngón ngắn của bàn tay, chính là ta hiểu được cuộc đời.
     Trong bài hát “Tôi ơi đừng tuyệt vọng” của TCS có câu: ... “em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh”…
     Mong sự hồn nhiên trở về với ông, để ông được an lành.

Thứ Năm, 5 tháng 4, 2012

EM


Cũng lạ, thời nay nhiều thứ không có khái niệm của thời gian, trong đó có cả tuổi tác.
Em hồn nhiên vô tư, dù tuổi ngày xưa theo các cụ đã thuộc hàng “tri thiên mệnh”.
Làm quen với em vì tên của em được gộp cả tên tôi (trong kháng chiến) và cô cháu gái con chị Hai, và em cũng có cái nick giống tôi là “phù thủy….” (nhưng mấy cái chấm sau thì hổng giống). Trong đời em có nhiều phụ nữ rất đẹp, họ để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc, qua sự mô tả của em. Điều đó chứng tỏ bên trong sự hồn nhiên vô tư ấy, em còn có một tấm lòng.
May mắn hơn một số người, em có một cô con gái, biết yêu thương và chia sẻ cùng mẹ những khó khăn trong cuộc sống.
Cuộc đời không phải lúc nào cũng mỉm cười với em, nên sự hồn nhiên, vô tư ấy cũng là một cách để em vượt lên chính mình. Dù không nói, nhưng tôi hiểu, em có nhiều đêm trắng đẫm nước mắt trong cuộc đời mình, bởi người đàn ông em chọn không phải là của em. Đó là một sự thật nghiệt ngã.
Ai cũng cần được yêu thương, ai cũng cần được chia sẻ. Và em cũng thế…

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

VỀ NHỮNG NGƯỜI BẠN HỌC (02)


        Là nghệ sỹ, ông kiêu ngạo, phóng đãng nhưng lại yêu màu tím.
        Ông uống rượu thay nước.

Đến đâu ông cũng là kẻ cả, bởi ông ngang tàng và biết cách đặt người khác dưới tầm mình.
Cha mẹ cho ông hình hài, trí tuệ.
Tài năng cho ông phong cách.
Cuộc đời cho ông khổ đau.
Ông có một tình yêu và sống với nó bằng cách của riêng mình.

Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012

THƠ HAI KƯ


CUỘC ĐỜI

tole bay
cổ thụ bật gốc
tơi bời
bão giông


trống vắng
một mình
nước mắt rơi
rơi


đếm bước
âm thầm
ta
đơn côi

Thứ Hai, 2 tháng 4, 2012

NÀNG


NÀNG

         Nàng xinh đẹp, duyên dáng và quyến rũ. Bằng chứng là khi đối mặt với nàng, người ta muốn nhìn lâu hơn, muốn nghe nàng nói chuyện thêm một chút và đàn ông thì muốn có được nàng.
        Nàng luôn đến với mọi người bằng sự ấm áp lắng nghe, bằng sự thương cảm, sẻ chia và bù đắp. Họ là những người thật sự bất hạnh hay giả đò bất hạnh, nàng không hề biết, bởi nàng luôn tin họ. Nàng đã vực dậy nhiều con người tưởng chừng gục ngã trước bất hạnh của cuộc đời. Nàng đã dắt dìu những tư tưởng lầm lạc trở về chánh nẻo. Và nàng đã làm một việc mà khi mới thoạt nghe, người đời phải đặt dẩu chấm hỏi. 
        Qua cách nói của người ấy nàng biết rồi chuyện gì sẽ đến. Dù rằng hết sức lý trí, nhưng nàng vẫn không thoát được sợi giây vô hình ràng buộc hai người. Không tình yêu, không nhục dục, không bạc tiền, sao nàng lại có thể gần gũi người đàn ông sẽ không phải là của nàng?
        Chỉ có nàng mới hiểu được lời nguyền:       

       “em ước mình là vầng mây ấm
       lướt nhẹ nhàng, góp cảnh đẹp thiên nhiên
       và sẽ ôm ấp, hỏi han những kẻ yếu hèn
       trong cuộc sống và tình yêu đầy cay đắng”

       Như một định mệnh, sau khi tứ thơ được viết nên, cuộc đời nàng đã gắn chặt vào nó.