Còn đồng đội của chúng con thì nói: Không gia đình nào như gia
đình em, trong chiến tranh mấy chị em đều ở tuyến đầu (chị Hai con là sỹ quan
quân y chiến trường, Chị Ba con là trinh sát kỹ thuật, còn con thì điện báo
viên). Hòa bình lập lại, khi mọi người còn đeo bám nhà nước thì mấy đứa đều bỏ
ra ngoài làm kinh tế. Lúc nào cũng là những người lính xung kích.
Con nghe và cười rằng: Bọn em giống ba, khẳng khái và luôn tự
tin vào bản thân, nên biết mình cần phải làm gì.
Và chúng con còn giống mẹ ở nết chịu thương, chịu khó, luôn biết
đứng sau chồng. Nhưng con giống ba nhiều hơn ở sự “liều mạng” và tiêu hoang. Có
lần ba đã bênh con và nói với mẹ rằng: “Nó làm ra tiền phải cho nó tiêu. Bà thấy
nó tiêu cho ai nào?” . Khi báo đài viết nhiều về con, các chị con mắng con ham
nổi tiếng, vì thực chất hiệu quả kinh tế đem lại so với tiền con bỏ ra cho
nghiên cứu chẳng thấm vào đâu. Nhưng ba mẹ đã động viên, khích lệ và tin rằng
con sẽ thành công, bởi con biết đam mê và cháy với đam mê đó, dù rằng con luôn
đơn độc. Con vẫn luôn cố gắng quyết tâm biến đam mê thành sự nghiệp để nơi suối
vàng ba mẹ có thể mãn nguyện. Và bắt đầu từ năm nay, con cố gắng để mong ước của
ba là có 1 đứa con tiến sỹ là sự thật.
Con nhớ, ngày bé, có lần con đánh em. Ba bắt con cúi xuống đánh đòn và dạy:
"Con như thế thì sau này sao có thể là người mẹ hiền được!" Và 1 lần, con to
tiếng với ông xã con, thì ba vội mắng ngay: "Ơ, cái con này! mày mắng chồng mày
đấy à? Xấu chàng thì hổ ai?!"Những điều ba mẹ dạy, chúng con luôn khắc ghi.
Khi các con trưởng thành thì cũng là lúc mắt mẹ mất dần ánh sáng. Mẹ không thể nhìn thấy những đứa cháu yêu của bà xinh xắn ra sao, nhưng mẹ luôn tự hào: “Chỉ có cháu bà Kiệu (tên ba con) là đẹp nhất xóm Long Vân Tự!”. Các con của chúng con luôn sung sướng khi ở bên cạnh mẹ. Chúng luôn được nghe bà kể chuyện cổ tích, kể chuyện về cha mẹ chúng ngày còn thơ, và luôn cười vui thích thú, khi nghe mẹ mắng yêu “Tiên sư bố mày nhé!” mỗi khi hôn vào tai mẹ với tiếng kêu thật to và bất ngờ khiến mẹ giật mình.
Giờ đây mẹ đã mãi đi xa, nhưng sao con vẫn cứ muốn nhắc đến mẹ, dù mỗi lần nhắc đến mẹ, là mắt con lại nhòe đi. Con đã lạc mất mẹ rồi mẹ ơi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]