Mấy hôm nay Susu sốt siêu vi,
Carot chảy mũi, me Thủy thì viêm họng , còn bà nội thì mồm đắng
nghét và không nói ra lời. Ba Trung và Út Nhi cũng khụt khà khụt
khịt.
Cả nhà đều bệnh, chỉ có Susu là
được nghỉ học. Carot thì lúc nào cũng cười. Mẹ Thủy, bà nội ba Trung và Út Nhi
thì việc ai nấy làm.
Té ra cái sự nghỉ ngơi bi chừ
thực xa xỉ. Tối nào bà nội cũng phải đi học, nên ban ngày dù có bệnh, cũng phải
ráng học bài. Bảng chữ cái Arap chữ thì dễ, mà đọc thì khó ơi là khó. Có những
âm gần nhau đến khó phân biêt. Nên cứ phải căng tai ra mà nhận biết. Út Nhi thì
vào 12, lại học thêm Anh văn, nên cũng bận rộn.
Ba Trung thì lo đi cày để lấy
tiền nuôi con. Giám sát an toàn lao động là công việc đòi hỏi trách nhiệm cao,
nên Ba Trung dẫu bệnh, cũng không dám nghỉ ngày nào.
Chủ nhật, như thường lệ, ông nội
từ Vũng Tàu về. Thấy cháu bệnh sốt ruột nhắc đưa đi khám bệnh. Đã khám rồi đấy
chứ, nhưng sốt siêu vi thì chỉ uống hạ nhiệt và C chứ đâu còn gì
nữa. Mà cái con siêu vi này cứng đầu thật. Cả tuần rồi, dứt được 2 ngày lại sốt
lại.
Ông bà nội tranh thủ đi thăm cặp Coca – Pepsi. Hai đứa nay
cũng kháu phết. Nhìn bọn trẻ lại nhớ lời bà cố: Chỉ có cháu bà Kiệu là đẹp nhất
Long Vân Tự.Mẹ ơi, mỗi lần nhớ đến mẹ là tim con lại bồi hồi đau thắt. Các chị và em con đã làm tròn hiểu nghĩa. Chỉ mỗi mình con là đau đáu vì chưa làm được gì cho mẹ. Những khó khăn nhọc nhằn trong công việc của con, luôn làm mẹ lo lắng trở trăn. Giá mà con đừng cố chấp, giá mà con đừng quá đam mê,…
Cuốc sống xoay vòng với những công việc lặp
đi lặp lại và những biến động đôi khi làm ta mệt mỏi. Mệt mỏi thôi chứ đừng ngã
gục nhé!