DẤU LẶNG CUỘC ĐỜI
Lướt nhanh qua phần tự giới thiệu của ông. Tôi thấy mình thật kệch cỡm và xấu hổ bởi cái tôi quá lớn trong mớ kiến thức cỏn con về dừa. Quả thực, một người có nhân cách lớn thì cái tôi của họ không cần phải cứ phải hô thật to. Không cần phải tự xưng mình là ai. BS Đỗ Hồng Ngọc là vậy.
Làm sao tôi có được điều đó, khi lúc nào cũng muốn mọi người biết đến chút nhỏ nhoi kiến thức về dừa của mình? Tôi muốn quảng bá hình ảnh cây dừa hay muốn khoe khoang bản thân?
Cũng không biết nữa! Và tôi đang đứng trước ngã ba đường.
Im lặng để tiếp tục nghiên cứu và lặng lẽ đưa bài để chia sẻ cùng mọi người những thông tin về dừa hay vẫn yên vị chức Chủ tịch HH Dừa Việt Nam?
Quả thực, sau khi mẹ mất, tôi thấy mình cần phải xem xét lại bản thân. Tôi cần phải tĩnh lại để hiểu mình.
Sự ra đi của mẹ là một biến cố lớn trong đời tôi.
Nay vào trang nhà của BS Đỗ Hồng Ngọc, như 1 dấu lặng để tôi tĩnh lại, để hiểu mình là ai và phải làm gì.
Mẹ ơi, cuộc đời của mẹ là bài học lớn cho con, con đã hết sức cố gắng để sống được như mẹ, nhưng …
Vâng, chữ nhưng này lớn lắm, nó là rào cản để con từ bỏ lợi danh, chữ nhưng này khiến con bỏ quên nguyện ước của mình, đó là: trở thành 1 cô giáo dạy các em biết sống làm người.
Ngày ở Liên Xô (1976 - con được chuyển ngành, sau 7 năm trong quân ngũ), môi trường học nghề với những người bạn vừa rời cuộc chiến có lối sống tạm bợ, toan tính, vụ lợi đầy ắp tỵ hiềm nhỏ nhoi, con chỉ mong sao mau được về nước, học hết phổ thông để được trở thành cô nuôi dạy trẻ, dạy từng lời ăn tiếng nói, để hình thành nhân cách trong các em. Rồi cuộc sống bộn bề đưa đẩy, con không thực hiện được ước nguyện của mình.
Đến khi học Đông Phương (30 năm sau), con lại trăn trở điều lớn hơn, với các câu hỏi của các bạn về tương lai của mình sau khi tốt nghiệp (khi ấy con đã hơn 40 tuổi). Lúc đó con mới hiểu rằng, các em hoàn toàn không xác định được mình là ai trong cuộc đời này với mớ kiến thức nhỏ nhoi của giảng đường đại học.
Và giờ đây, con cần thời
gian để tĩnh lại, để hiểu mình…