Ba mẹ mình đều là y tá, nổi tiếng 1 thời khắp vùng nhờ mát tay và lòng nhân hậu.
Chị Hai mình là bác sỹ, đã có lần lên báo nhờ có chương trình cai nghiện tại gia, nhưng giờ thì khách khứa vắng òm, vì tối ngày đi khám từ thiện, chẳng màng tới lợi danh.
Chị Ba mình thì có nhà thuốc tây, nhìn vào khách lưa thưa, nhưng nhân viên không bao giờ được nghỉ, bởi cứ người này ra thì người khác vào, đủ để 3 nàng dược tá loay hoay cả ngày. Nhà thuốc của chị được các hãng dược phẩm cho vào danh sách "đỏ" và được chăm sóc thường xuyên (mình có bạn làm trình dược viên nói thía). Bởi ngoài chức danh dược sỹ, chị còn là 1 bác sỹ thực thụ, bởi chị đã từng suốt thời con gái phụ mẹ chữa bệnh cho mọi người. Cái sự mát tay của chị cũng được mọi người hết sức tín nhiệm. Mọi người nói, chỉ cần ra nhà cô Phú (tên chị mình) là hết bịnh, khỏi đi bác sỹ. Cả nhà mình, ai cũng có tay phục dược. Nhớ ngày mới giải phóng, từ miền Bắc về, thấy mẹ không lúc nào ngơi tay, ba dạy mình chích thuốc và mình cũng đã phụ mẹ chích thuốc và chữa bệnh. Các em bé, chỉ đòi chị Thanh chích thuốc; có chàng, sau mấy ngày vào chích thuốc đã nói mẹ vào đặt vấn đề với mẹ mình để xin tìm hiểu. Mẹ mình thì vui tính lắm, nhưng chuyện này hổng đùa được, nên từ chối ngay, vì sợ mình dang dở chuyện học hành. Thế là từ đó, mẹ hạn chế, không để mình chích thuốc cho các chàng trai nữa.
Giờ có những lúc nằm bệnh viện, thấy mấy cô điều dưỡng chích thuốc cho mọi người, mình hiểu tại sao họ chích đau và vì sao khi mình chích thuốc lại được mọi người thích và khi mình bán thuốc, thì mọi người rất nhanh khỏi bệnh. Ấy là trước tiên, ba mình "giáo huấn" (chả gì ba cũng từng là y tá trưởng của bệnh viện thời Pháp): Trước khi tiêm thuốc cho người bệnh, phải nghĩ mình đang là bệnh nhân, mệt mỏi, đau đớn và con cần gì? Trước tiên là sự cảm thông và ân cần nơi người thầy thuốc, vì thế, khi cầm ống tiêm, con hãy để họ tập trung vào sự ân cần hỏi han của con mà quên rằng họ sắp phải bị tiêm và quan trong hơn là kỹ thuật tiêm. Con phải biết đưa kim vào đúng vị trí để tránh tai nạn nghề nghiệp là làm bệnh nhân bị thọt chân, và đưa kim thế nào để bệnh nhân không có cảm giác đau, hoặc sợ hãi. Khi tiêm thuốc phải tiêm rất chậm, nếu thuốc nào đau, phải biết cách để thuốc vào mà họ không cảm thấy đau đớn. Kỹ thuật tiêm rất quan trọng và quan trọng hơn chính là cái tâm của người thầy thuốc phải không các bạn? Ba mình đã dạy rất nhiều học trò và ai cũng thành đạt. Mình chỉ phụ để mẹ đỡ vất vả, nhưng với sự chỉ dạy của ba, mình hiểu rằng sự ân cần, tận tâm của người thầy thuốc cũng chính là 1 phương thuốc nhiệm màu. Và mình cũng đã làm được điều đó.
Hôm nay ngày Thầy thuốc Việt Nam. Nhớ ba mẹ, nghĩ đến 2 chị, mình viết bài này, để các bạn cùng chia sẻ với mình. Một thầy thuốc không chuyên trong 1 gia đình thầy thuốc chuyên nghiệp.
P/S: Ba dạy mình cả cách cầm ống cặp nhiệt cho vào nách bệnh nhân như thế nào, cả cách vẩy ống cặp nhiệt ra sao. Giờ thấy kỹ năng chuyên môn của các cô điều dưỡng kém quá, từ cách vẩy ống cặp nhiệt, nhất là kỹ thuật tiêm. Có lẽ họ không được dạy tính ân cần, tận tâm trong y đức... Buồn!