Trang

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2011

MÓN QUÀ NGÀY 8/3


MÓN QUÀ NGÀY 8/3

Nhân ngày Phụ nữ, Dzu Hồ đã có bài thơ tặng PT.


Cám ơn Dzu Hồ và tất cả các bạn đã gửi hoa và lời chúc đến với PT nhân ngày "QUÝ BÀ". Vì bận rộn với nhiều công việc, "chổi" lại cùn mất rùi, nên PT ít ghé thăm các anh chị, các bạn và các em được.

Mong hết sức thông cảm và cầu chúc mọi người luôn an vui, mạnh khỏe.

MÃI MÃI DỪA XANH
                      Tặng Kim Thanh

Có nơi đâu như đất nước này
Dừa đứng thẳng qua tháng ngày chiến trận
Thuở xưa ấy khi đời ta lận đận
Dừa bắc cầu ta dấn bước mà đi
Tóc dừa xanh những câu chuyện thầm thì
Người duyên nợ cũng vì dừa duyên nợ
Quan Họ hát “người ơi người ở”
Dừa nghiêng che dáng xứ sở thân thương
Tổ quốc ta yêu muôn vạn dặm đường
Bốn ngàn năm dừa vấn vương tình đất
Trao nước ngọt trao tin yêu rất thật
Võng dừa ru cổ tích Sọ Dừa
Đất nước dài qua bão tố nắng mưa
Những rừng dừa tổ tiên xưa để lại
Sẽ xanh mãi suốt bốn mùa ưu ái
Bởi ta yêu dừa mãi mãi dừa ơi!

HTT

Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2011

Ngày này năm xưa



5 5 giờ sáng của ngày này, 55 năm trước
Có cô bé oa oa tiếng khóc chào đời
Và hôm nay trở thành Phù Thủy
Luôn thắm nụ cười, dẫu vất vả gian nan
      

     TẾT 2010 GIA ĐÌNH CON VỀ MỪNG TUỔI MẸ
Như mọi năm, hôm nay sinh nhật, con mua hoa quả về thắp hương cho ba và thăm mẹ. Vì trùng với ngày rằm, nên khi con về mẹ đã đi chùa.
Thay trái cây bàn thờ xong, vừa cắm hoa, con vừa tự trách mình.  Đã bao lần con tự hứa với lòng mình là sẽ về thăm mẹ mỗi ngày, nhưng mãi vẫn chưa thực hiện được. Biết đến bao giờ con mới thực hiện được, bởi năm nay con sẽ có đến 3 đứa cháu nội (con dâu lớn song thai), cùng bao công việc bộn bề sắp tới...
Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi!
Tự trách mình, con nhớ lại những lời mẹ kể. Ngày này của 55 năm trước, khi ấy ba mẹ vừa chân ướt chân ráo vào Saigon để chạy trốn cuộc đấu tố cải cách ruộng đất vì nhà mình thuộc hàng quan quyền, địa chủ. Mẹ đã "vượt cạn" 1 mình trong bệnh viện khi ba con đi làm xa nhà, còn người giúp việc thì phải ở nhà trông 2 chị con còn bé. Sau khi cô mụ trao con cho mẹ, mẹ đã cột vào chân con sợi chỉ đỏ để làm dấu. Hôm sau, đem con đi tắm, cô mụ đã trả về cho mẹ đứa trẻ không có sợi chỉ đỏ ở cổ chân. Hốt hoảng, mẹ đã lần đi suốt dãy phòng sanh để tìm đứa trẻ có sợi chỉ đỏ ở chân. Nhờ thế mà con đã không bị lạc mẹ.
Khi cô giúp việc dắt 2 chị con vào thăm, mẹ bảo cô ấy ra đánh điện tín cho ba rằng mẹ sinh con trai. Hai hôm sau ba về, hớn hở vào thăm thằng con trai bé bỏng...
Lặng lẽ, không nói lời nào, ba đi luôn cho đến khi đầy tháng của con, ba mới trở về nhà.
Nhờ mẹ mát sữa, nên khi ra tháng con đã như con búp bê bầu bĩnh xinh xắn với mớ tóc tròn xoe trên đỉnh đầu như cái bánh bèo (theo lời mẹ nói). Và con đã níu được chân ba ở nhà, không đi làm xa nữa.
Con lớn nhanh, leo trèo nghịch ngợm như con trai, nên mẹ nhắc lại chuyện cũ.
Trước ngày sinh con, mẹ nói với ba rằng con có thể sinh vào ngày 30 tết. Sợ con bị oan 1 tuổi, ba bảo mẹ hãy cố "nhịn" cho qua hết ngày 30 hãy sinh. Vậy mà rồi đến sáng mùng 2 Tết con vẫn chẳng thèm chui ra, thế là ba đưa mẹ và 2 chị con đi chơi sở thú. Đến chuồng khỉ, sợ con sinh năm khỉ, giống khỉ, nên ba đã giục cả nhà đi nhanh, nhưng mẹ và 2 chị con mê mải với những chú khỉ con đùa nghịch nhau chí chóe mãi chẳng chịu rời. Và con đã lì lợm đến sáng mùng 5 Tết mới chịu "thòi đầu" ra.
Năm 1979, chiến tranh biên giới phía Bắc vào đúng ngày sinh nhật của con, 17 tháng hai. Vậy là hết sức ngẫu nhiên, con sinh vào đúng ngày Đại thắng quân Thanh và cũng là ngày ta "úynh nhau" với Trung Quốc.

      Có phải vì thế mà con gái của mẹ cứ "chinh chiến" hoài phải không mẹ?