Các bạn sinh 
viên thân thương,
Trở lại giảng đường Đại học, khi tôi sắp tuổi tứ tuần. Ở tuổi này thường 
mẹ và con cùng chung lớp học, và tôi vẫn cắp sách đến trường với bao điều trăn 
trở. Mong được học hành bù đắp những thiếu hụt đã qua.
Bởi ở tuổi mười ba, tôi đã xa nhà tham gia kháng chiến. Thấy 
bao cảnh tóc tang dưới bom đạn giặc thù. Các bạn giờ đây nào thấu hiểu, cảnh đứt 
ruột mẹ phải tự giết con mình vì lợi ích chung. Anh thương binh trên bàn mổ 
không một mũi thuốc tê, sau khi mổ xin cho mình một phút thôi, được khóc. Và các 
bạn nào thấu hiểu một người con, phải ngồi đó cắn răng xem cha mình bị giặc thù 
tra tấn, hòng khai ra kế hoạch của sư đoàn chuẩn bị vào trận đánh. Và mẹ tiễn 
con, vợ tiễn chồng vào chốn đạn bom ... 
Có nỗi khổ đau nào hơn, nỗi ray rứt nào hơn khi non nước đang bị ngoại 
xâm dày xéo. Và vì thế mà biết bao người chỉ biết tiễn nhau đi, để không bao giờ 
lại được đón nhau về. . .
Ngày nay, các bạn ơi cuộc đời đã khác, hãy tự vươn lên bằng chính sức cuả 
mình. Để bù đắp lại những gì mà những người ngã xuống, đã chẳng kịp làm cho đất 
nước hôm nay.
26.10.93