Hôm nay là ngày của Mẹ.
Dù đã ra viện, nhưng
miệng con vẫn còn đắng ngắt sau hơn 1 tuần bị ốm.
Con chợt nhớ. Hồi đó là
năm con học lớp tư (lớp 2 bây giờ), không biết bao nhiêu ngày nữa, con đã sốt mê
man không dứt, lúc tỉnh, lúc mê, lúc sảng với những ác mộng và ảo giác khiến con
thường thất thanh la hét. Và tối hôm đó, bỗng nhiên bên tai con văng vẳng tiếng
tụng kinh cùng ảo giác đang bị ai đó trút đầu xuống đất. Lại hét lên thất thanh
trong sợ hãi. Cô người làm vội vã gọi mẹ. Mẹ đã xuống lấy khăn ướt đắp lên trán
và lau khắp người con. Trong tiếng kinh, con hạ sốt, tỉnh dần và chợt hiểu ba mẹ
đã mời sư về tụng kinh cầu an mong con lành bệnh. Dù là thầy thuốc giỏi trong
vùng, nhưng lúc tuyệt vọng nhất, ba mẹ vẫn tin rằng có một thế giới tâm linh có
thể cứu được con.
Ngày còn bé, chúng con
được sống trong thế giới tâm linh với những ngày rằm, mùng một đi lễ chùa cùng
ba mẹ, những ngày đầu năm thấy ba đội sớ cầu an cho gia đình, dòng họ. Ngày ấy,
đất nước ta chiến tranh chưa khốc liệt, chúng con còn quá nhỏ cùng những bài học
về non nước Việt Nam giàu đẹp, yên bình. Con yêu quê hương từ những bài tập đọc
với những đồng lúa vàng, những điệu hò câu lý, con thèm được cầm chiếc gáo dừa
để múc nước uống như những người bạn chân đất dưới quê. Con thèm những ngày hè
như chúng bạn được ra bến xe Lục tỉnh, được qua bắc Mỹ Thuận như trong sách giáo
khoa,… Con thèm tất cả, bởi gia đình mình phải di cư vào Nam để tránh bị đấu tố
vì 3 đời làm quan.
Mồm vẫn đắng ngắt. Con
nhớ mẹ và thèm được ăn bát cháo ngày xưa mẹ nấu. Thật bất ngờ, rồi hờn dỗi khi
nhìn bát cháo trắng nghi ngút khói, mẹ vừa đặt xuống chiếc ghế cạnh giường. Chậm
rãi mẹ đảo lên, bát cháo chợt đổi màu bởi nước tiết từ thịt bò tươi lan ra và
thơm phức mùi hành, ngò, tiêu và nước mắm. Và con đã háo hức chờ từng muổng
cháo mẹ đút… Cảm giác đó bây giờ vẫn hiện hữu trong con, khiến con phải buộc
miệng gọi, Mẹ ơi!
Cảm giác thèm mẹ đang
trỗi dậy trong con…