Trang

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

THÈM...


THÈM...
Hình ảnh: THÈM...

cho tôi xin một vé
trở về với tuổi thơ
được mẹ ôm vào lòng
được cha hôn lên trán
được nô cùng chúng bạn
được lò cò nhảy dây

cho tôi xin một vé
trở về với tuổi thơ
để được mộng được mơ
được nằm ôm chân mẹ
được vỗ về yêu thương

cho tôi xin một vé
trở về với tuổi thơ
cho tôi xin một vé
để về với tuổi thơ...

cho tôi xin một vé
trở về với tuổi thơ
được mẹ ôm vào lòng
được cha hôn lên trán
được nô cùng chúng bạn
được lò cò nhảy dây

cho tôi xin một vé
trở về với tuổi thơ
để được mộng được mơ
được nằm ôm chân mẹ
được vỗ về yêu thương

cho tôi xin một vé
trở về với tuổi thơ
cho tôi xin một vé
để về với tuổi thơ...

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

MẸ ƠI...

MẸ ƠI...

Giật mình thức giấc, không thể dỗ được giấc ngủ, bởi bao ký ức cứ ùa về.

Dù rằng con đã nhiều lần dạy các cháu: báo hiếu cho cha mẹ, chính là sự ngoan ngoãn và thành đạt của các con. Ba mẹ chỉ cần các con trưởng thành là đủ.
Vậy mà,...
Mẹ ơi, vậy mà con vẫn ray rứt vì chưa làm tròn chữ hiếu với mẹ. Tâm nguyện, mỗi ngày con sẽ dành 1 tiếng đồng hồ bên mẹ để nghe mẹ nói, dù rằng những điều mẹ nói đôi khi chẳng ăn nhập gì với nhau, bởi đó chính là dấu hiệu của tuổi già...Vậy mà con đã không làm được...
Hơn 20 năm trước khi ra đi, đôi mắt của mẹ chỉ còn phân biệt được sáng tối, bởi di chứng của bệnh glocom, dù đã hơn chục lần mổ và 1 lần ghép giác mạc, nhưng tất cả hoàn toàn vô vọng. Vì thế trong mẹ, chúng con vẫn trẻ mãi ở độ tuổi 30. các cháu của mẹ thì luôn trẻ thơ, dù rằng chúng đã cho mẹ những đứa cháu cố xinh xắn dễ thương như chính ba mẹ chúng...Mẹ yêu tất cả và luôn tự hào rằng: cả xóm Long Vân Tự, không đứa nào đẹp bằng cháu bà Kiệu. Câu nói ấy của mẹ là niềm tự hào của chúng con, vì sự thật cũng gần như thế...
Dù chỉ phân biệt được sáng tối, nhưng trong phòng mẹ, chẳng bao giờ có lấy 1 hạt bụi. Tất cả đều bóng loáng, bởi sự tỉ mẩn của mẹ. Suốt ngày mẹ lau chùi, dọn dẹp và làm đổ vỡ không biết bao nhiêu là ly tách.
Dù chẳng bao giờ xem TV, nhưng tất cả mọi biến động của xã hội, dịch bệnh, thiên tai, mẹ đều vanh vách, bởi chiếc radio của mẹ gần như suốt ngày đêm không nghỉ. 
Mẹ chăm chỉ tập thể dục, vì sợ nếu mẹ mất đi, các con sẽ không còn chỗ đi về...
Mẹ ơi,...làm sao con quên được, làm sao con an lòng, khi chỉ 1 điều duy nhất là về với mẹ mỗi ngày để mẹ có người nói chuyện, làm sao con yên được khi mẹ lúc nào cũng lo lắng cho sự vất vả của con, làm sao con yên được khi con còn tất tả ngược xuôi...
Chữ hiếu con vẫn chưa tròn. Mẹ ơi...

MẸ

MẸ



Gần đến ngày giỗ mẹ, lòng con xốn xang.
Nhớ mẹ, nhớ lời ru vềi những chú mèo mà con rất yêu: chị ơi em có con mèo,...rồi con mèo mày trèo cây cau... và cả bài hát Dư âm, Ngậm ngùi, để giờ vẫn còn đọng mãi trong con. Nhớ cả cảm giác mát lạnh khi con gối đầu và ôm chân mẹ mỗi khi mẹ kể chuyện đời xưa...

Mẹ đi rồi, con như gà con lạc mẹ, táo tác hơn cả tháng trời trong thảng thốt. Giờ nghĩ lại, con vẫn thảng thốt, nghẹn ngào. Mẹ ơi...

Đêm nay con lại đi Nha Trang, việc vẫn chưa xong mẹ ạ.

Ba má con thì đang ở Biên Hòa với vợ chồng Trinh để chữa bệnh cho má. Má con nay cũng như ngọn đèn hiu hắt, ba con thì đỡ hơn chút, nhưng không tinh anh như ba mình trước khi ra đi. Anh Thành con vừa ở quê lên, báo tin dượng Năm con cũng yếu lắm rồi. Cô Năm vẫn gầy gò, với vốc thuốc sau mỗi bữa ăn. Năm nay ruộng nhà không cho thuê nữa mà cùng hùn với họ để làm, nên "công tử Bạc Liêu" của ba da bắt đầu xạm nắng...

http://phuthuygaodua.vnweblogs.com/post/14438/301984