Trang

Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

VÀ THẾ LÀ ANH ĐÃ THEO VỀ CÙNG BA MẸ


Và anh đã theo về cùng ba mẹ.
Hàng loạt hạch nổi lên quanh cổ anh. Hơn 3 năm trước chỉ là 1, không đau đớn, anh đã cẩn thận đi khám và làm sinh thiết. Kết quả lành tính. Sức khỏe của anh cũng bình thường. Thế mà từ sau Tết đến nay, hạch nổi lên ngày càng nhiều. Em đã liên hệ với giám đốc Trung tâm Ung bứu (em họ của anh T nhà em). Họ đã sinh thiết và hẹn anh thời gian mổ. Thực ra là thấy không thể cứu được nữa... Đêm, chị Hạnh gọi cho em lúc hơn 1g sáng. Em không nghe, do để chế độ rung lại đang charge pin. Sáng dậy, thấy cuộc gọi nhỡ, em đoán ngay là anh đã ra đi.
Anh là anh Cả, vào thời cải cách (1954) anh đang là hiệu trưởng của 1 trường cấp 1 ở quê, sau đó bị cho thôi việc vì ba đi Nam và gia đình địa chủ. Cuộc đời anh long đong vì tính kiêu ngạo và thẳng thắn. Ngoài 80 nhưng anh vẫn hết sức tinh anh cho đến phút cuối đời. Em nhớ ngày e mới ra Bắc, anh và anh Hùng đi xe đạp từ Hải Phòng về Hà nội. 2 anh không ngờ rằng 16 tuổi mà e chẳng khác chi đứa bé 13. Gầy, bé đến bất ngờ so với những lời lẽ em viết về thăm mẹ (các anh là con mẹ Cả). Ngày ấy anh là cán bộ phòng kế hoạch của Công ty Cơ giới nông nghiệp Hải Phòng. Anh có phong cách của 1 nhà giáo, chỉnh chu, mô phạm, nhưng không dấu được nét kiêu ngạo trên khóe mép mỗi khi cười. Dù có cố anh thi thoảng anh vẫn không thể không có thái độ khinh miệt với lãnh đạo của mình do trình độ và nhất là nhân cách sống...
Giờ anh đã về cùng ba mẹ. Em cầu xin anh sớm tiêu diêu nơi miền cực lạc. Em chuẩn bị lên La Ngà với anh chị và các cháu đây.

Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

Lan man tiếp theo


Trời chưa sáng đưa con đi trợ giảng
Mù sương giăng báo hiệu nắng to
Này con nhé thiên nhiên là thế
Cuộc đời này cũng lắm lúc mù sương...

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

LAN MAN


Bình minh rực rỡ rạng ngời
Ta lùi về phía chân trời hoàng hôn
Cuộc chơi cõi tạm vô thường
Mất còn, còn mất vấn vương nợ trần
Đời người ngắn ngủi tơ vương....

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

THIỆT LÀ HỔNG CHỊU NỔI


Cú ngã xe vừa rồi quả thực quá lợi hại. Tay đã cử động đc ngay sau khi được nắn lại xươmg, các vết trầy đã khô mặt cả rồi.
Biết là bị chấn thương phần mềm rất nặng, nhưng hơn tuần rồi sao lại càng ngày càng đau nhỉ? Lẽ ra sau ngành thứ ba sẽ từ từ giảm đau chứ nhỉ? Sáng nay nó bắt đầu lói ra đến sau lưng chứ không thèm yên vị
Phải đi khám lại thôi. Chỉ cần cựa mình là nó đã không cho rùi, không dám cả ho, nhưng có nén được đâu. Bực mình thật! Trong lúc dầu xôi lửa bỏng mà thế này thì có khác chi giết nhau?
Phải điện cho bạn để nhờ mua mật gấu thui, không thể khác hơn được.
Chúc các bạn chủ nhật vui và hạnh phúc bên người thân. Tui lại phải tiếp tục công việc để kịp giao hành, dù rất đau. Huhu, huhu...

Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

Tức chết khi mụ "già hú"

Tức chết khi mụ "già hú" này không cho viết bài trên ĐThoại. Mụ ta ghen với mình đây mà.

Ui, cám ơn Như Mai rất nhiều. Xin lỗi mụ "già hú" nhé, vì mình dở nên trách oan mụ. Tuy dzậy vẫn hổng giận mụ đâu. Trách iu chút thôi mờ. Rứa là từ bữa nay ta có thể thoải mái viết lách rùi. Gần 2 tháng táo tác ngược xuôi, nay dang ở giai đoạn nước rút, lại thêm 1 vài hạng mục cho khu nhà hàng, rùi lại phòng "tổng thống". Chạy phờ người để mua thên máy móc thiết bị. Riêng phòng tổng thống thì mình tự tin nhất, vì do xưởng làm. Ông bà xưa có câu "xảy nhà ra thất nghiệp" hết sức đúng với tình trạng của mình vừa qua. Trưa thứ 2 tranh thủ về ký hợp đồng hạng mục này và xuống xưởng hướng dẫn công nhân quy trình sản xuất mới để đẩy nhanh tiến độ. Khoảng 30m2 vật liệu trang trí chủ yếu cho bàn ghế tủ thì quả là quá khủng. Mình phục hồi danh dự ở hạng mục này đây. Giá cả thì hết sức hữu nghị. Xong công trình này, mình sẽ trích 1 khoản lợi nhuận để thành lập quỹ cây dừa và có kế hoạch kêu gọi mọi người cùng góp sức chăm lo cho bà con nông dân và học sinh nghèo mỗi suất là 10 cây dừa. Bởi đó chính là tài sản của họ sau 3 năm rưỡi thì mỗi tháng họ sẽ có 10 quầy dừa, ít ra cũng được trên dưới 1triệu/tháng