Trang

Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011

MẸ ĐÂU?

MẸ ĐÂU?

phuthuygaodua | 02 June, 2011 08:33

Súng 001.JPG
Ba ngày hậu sự của mẹ là 3 ngày chúng con đón tất cả láng giềng, suôi gia các bên, bạn bè và bà con thân quyến đến chia sẻ nỗi đau lớn này.
Láng giềng ai cũng tiếc thương và kể nhiều về mẹ. Lúc sinh thời, khi mắt còn sáng, mẹ là thầy thuốc giỏi có tiếng trong vùng, nhờ mát tay và hiền lành nhân hậu. Mỗi khi bệnh đau, trẻ nhỏ đều được cha mẹ hoặc ông bà dắt qua bà Kiệu (tên ba con) để chích (tiêm) hoặc mua thuốc. Mẹ luôn ân cần với mọi người. Ai nghèo thì mẹ biếu thuốc, ai thiếu tiền mẹ cho nợ, người không đi được thì mẹ đến tận nhà,… Qua chữa bệnh, mẹ có rất nhiều chị em kết nghĩa, để hôm nay, khi mẹ mất rồi, mọi người đều  khóc thương và có người xin được để tang cho mẹ. Những câu chuyện về mẹ qua láng giềng kể lại không xa lạ gì với tụi con, và đó chính là niềm tự hào và là tấm gương lớn cho chúng con noi theo.
Hôm trước Têt, mẹ nói cô giúp việc dắt mẹ đi thăm và cho tiền những gia đình nghèo cố cụ trong xóm và ra cả xóm cũ nhà mình ở ngoài đường. Chị Mai con bác Tích (nhà ngoài đường) vào viếng mẹ cũng đã kể trong nước mắt: Tội nghiệp, mẹ không thấy đường mà cũng ráng ra thăm và cho tiền má chị ăn Tết.
Trước hôm mẹ mất 1 ngày, chú Năm Nông (em kết nghĩa của ba con) từ Phan Thiết gọi vào cho con để hỏi thăm sức khỏe của mẹ. Chú nói, nhớ mẹ, sẽ đến thăm mẹ khi chú vào Saigon khám bệnh. Vợ chồng anh Khanh (con của bạn ba) lâu ngày cũng ghé thăm mẹ, hứa rằng sẽ thường xuyên thăm mẹ hơn. Rồi dì Hai Anh từ Trảng Bàng (Tây Ninh) về thăm mẹ và cũng là người cuối cùng chuyện trò cùng mẹ.
Mẹ ơi, có phải trước lúc mẹ đi xa, nhiều người có linh cảm và hướng về mẹ không? Và hôm 30/4 mẹ cũng đã kịp đọc cho bé Nhi nhà con ghi lại những ngày giỗ chạp của gia đình để khi mẹ mất các con còn biết mà làm (đó là lời của mẹ)
Các dì và các cháu từ  Quảng Ninh, Hải Phòng, Hòa Bình, đã bay vào, ngay sau khi được tin mẹ mất. Từ Daklak, La Ngà, Biên Hòa, Nhơn trạch, Tây Ninh, Bình Dương, Long An,  con cháu đều tụ về. Họ hàng nội ngoại, xa gần không thiếu ai, bởi mẹ là “trưởng lão” của cả giòng họ. Thương nhất là Du và Mai, con  rể cả và con gái thứ của anh Cả từ Vĩnh Bảo - Hải Phòng, vì không đủ điều kiện nên phải ngồi xe gần 2 ngày mới vào được đến nơi.
Anh Thừa, con bác Quyết bên Thị Nghè qua, nhìn ảnh mẹ hỏi:
-          Hình thím chụp  hồi nào?
-          Da, mới chụp mấy năm nay.
-          Trong anh, thím luôn rất đẹp, anh không nghĩ rằng hình này của thím.
Vâng, ngày xưa mẹ nổi tiếng hiền thục và xinh đẹp. Chúng con luôn tự hào về điều đó.
Nhà thơ Trụ Vũ đến chia buồn cùng gia đình đã nói: Tôi đến để chia buồn, và cũng là để chia vui cùng gia đình, vì không phải ai cũng được ra đi trong tâm trạng vui vẻ như cụ nhà.
Ngày di quan của mẹ, xóm chợ ai cũng nghẹn ngào, đoàn người tiễn đưa mẹ dài gần trăm mét. Bạn con từ Hà Nội bay vào đưa mẹ, đã phải thốt lên: Chị ơi, bác thật may mắn! Các anh chị phải hết sức tự hào. Em ít thấy nhà ai có được diễm phúc thế này!
Con muốn khóc thật to, nhưng không thể. Tim thắt chặt, người lơ lửng. Cố gắng cho đến lúc lên xe, con mới òa lên được. Sự vỡ òa ấy đã cân bằng được con. Sau khi làm lễ ở nghĩa trang, mẹ được đưa ra huyệt, cảm giác lạc mất mẹ khiến con ngây dại. Mẹ đâu? Mẹ đâu? Con cố tìm mẹ trong đám đông giữa mọi người. Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đâu rồi? Qua khỏi góc khuất, con đã lại được nhìn thấy mẹ, rồi mẹ lại mất. Mẹ đã được đưa vào lòng đất.
-          Cho em ra với mẹ, cho em ra với mẹ, mẹ ơi, mẹ ơi…! Con lạc giọng trong thất thanh để xin được đến gần mẹ. Nhưng khi đến được gần mẹ thì con chỉ còn nghe được tiếng gọi mẹ của mình…

14 tuổi, con đã xa mẹ. Hòa bình lập lại, ở nhà với mẹ chưa giáp năm, con đã lại phải đi học xa. Khi về nước, công tác tận Long Bình, rồi đi học, lập gia đình, ra riêng. Thời gian ở bên mẹ không được là bao, so với các chị và các em. Vậy mà điều duy nhất con nguyện trong lòng: mỗi ngày sang thăm mẹ, nghe mẹ nói chuyện, con vẫn chưa làm được.
Con đã lạc mẹ mất rồi, mẹ ơi …

Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011

BÀ NGOẠI MẤT RỒI!


Mẹ và gia đình con tết Tân Mão 2011
Vừa đi Đồng Nai về, mở máy chuẩn bị làm việc thì con dâu gọi điện
-          Mẹ đang ở đâu vậy mẹ?
-          Mẹ ở dưới nhà? Có chi không con?
-          Ngoại mất rồi mẹ ơi!
-          Ai nói? Thảng thốt, tôi hỏi lại.
-          Hướng (con trai cậu em kế) nói mẹ ơi!
-          Để mẹ hỏi mẹ Hạnh!
Dứt lời, tôi gọi ngay điện thoại cho chị Hai: “Mẹ sao rồi chị?”
-          Mẹ mất rồi! Chị nói trong nức nở.
-          Mẹ sao mất hả chị?
-          Về đi rồi biết!
Tôi gọi ngay cho ông xã trong nghẹn ngào: Anh ơi, mẹ mất rồi!
-          Sao? Anh thảng thốt hỏi lại.
-          E không biết, em về mẹ đây!
Tôi vội gọi cho con trai
-          Bi ơi! Đưa mẹ về ngoại, ngoại mất rồi!
Tôi không biết mình có khóc hay không, chỉ biết rằng tâm trạng hoảng loạn trong tận cùng đau đớn.
Về đến nhà, cô hàng xóm đã kịp mua cho mẹ nải chuối xanh. Chạy vội lên lầu. Mẹ đang nằm đó, bình yên như ngủ, da mẹ tái xanh, môi tím ngắt. Chị Hai và cháu gái đang soạn quần áo thay cho mẹ. Vừa cùng soạn quần áo cho mẹ, vừa nghe chị kể. Mẹ đi bất ngờ đến nỗi chị cũng còn bàng hoàng.
Ăn cơm xong, mẹ cùng dì Hai Anh (người liên lạc của ba mẹ với đơn vị trong thời gian ba mẹ công tác biệt động thành, nay đang ở Trảng Bàng) lên lầu nói chuyện, vì đã lâu dì Hai không ghé thăm nhà. Dì Hai muốn tắm, mẹ nói dì chờ mẹ đi tiểu chút. Hai chị em, người trong, kẻ ngoài vẫn đang trò chuyện. Thấy mẹ yên lặng, dì liền hỏi:
-          Ủa! Sao e hỏi mà chị Ba hổng trả lời? Miệng hỏi, chân bước, đến cửa nhà vệ sinh thì dì thấy mẹ đã nghoẹo đầu sang bên rồi.
Hốt hoảng dì ra balcon thất thanh: Bà ngoại bị gì rồi!
Đang đánh cờ dưới sân, anh Hai con cùng bạn và cả nhà chạy lên, khiêng mẹ sang giường. Mạch mẹ còn rất yếu. Xoa bóp và hô hấp nhân tạo cho mẹ một  lúc, thì tim mẹ ngừng đập hẳn. Mẹ đã ra đi nhẹ nhàng thanh thản như mẹ vẫn thường cầu xin trời Phật  để đừng làm khổ con cháu…
Cùng soạn quần áo cho mẹ, bé Thoa (con chị Hai) vừa khóc vừa nói: Chọn cho bà bộ đồ thật đẹp để bà đi gặp ông (ba con mất đã được gần 7 năm), bà sợ xấu khi gặp ông lắm!
Mẹ ơi, con đang chọn  những bộ đồ đẹp nhất để mẹ đi gặp ba đây mà.
Chúng con hiểu tình yêu  mẹ dành cho ba lớn thế nào. Lúc sinh thời, mẹ vẫn thường than rằng: Từ ngày ba đi, ba chẳng bao giờ cho mẹ gặp nữa!
Những lúc mẹ nói thế, chúng con chỉ biết lặng thinh chứ nào dám nói gì. Và bây giờ mẹ đã đoàn tụ cùng ba rồi phải không mẹ?
Thay quần áo cho mẹ xong, Thoa lại vừa khóc vừa hỏi: Chai dầu thơm của bà đâu? Sức cho bà! Bà lúc nào cũng muốn thơm tho.
Chị Hạnh con cản không cho xịt nước hóa vào người bà, sợ kiêng kị chi đó. Nhưng con vẫn xịt. Không có điều gì có thể cấm mẹ không được mặc đẹp và thơm tho khi đi gặp ba phải không mẹ?
Mắt mẹ khô ráo, môi mẹ đã được con thoa chút son để được thắm hồng.
Chú ba Linh (ba vợ của cầu em Út) nghe tin mẹ mất, liền ghé thăm và nói: Mẹ con mất tốt lắm, mặt mũi khô ráo, thanh thản thế này là không còn vướng bận gì.
6g15ph sáng hôm sau (29/5/2011), sau 12 tiếng mẹ ra đi, trước khi đội mai tang đến làm nhiệm vụ tẩn liệm, con sờ vào má mẹ, ngạc nhiên khi thấy má mẹ vẫn mềm. Con vội nắn tay nắn tay chân mẹ. Chỉ có cổ chân mẹ là cứng, còn tất cả vẫn mềm mại. Khi khiêng mẹ xuống nhà, người mẹ võng xuống. Nhưng lúc ấy, con không nghĩ được gì, chỉ biết nhìn người ta làm thủ tục nhập quan trong đau đớn.
Giờ đây ngồi nghĩ lại, con ray rứt quá! Biết đâu mẹ của con vẫn chưa thật sự ra đi?
Mẹ ơi, liệu chúng con có gì sai sót không?